Lâm Triết khó khăn lắm mới dìu được Adios nằm lên giường, mặc dù tư thế nằm không được dễ nhìn cho lắm.
Cậu thở không ra hơi, chuyện xảy ra ngày hôm nay nhất định cậu phải đòi thêm phí bồi thường.
Lâm Triết chỉnh lại tư thế cho Adios, may mắn căn phòng đổ nát nhưng chỉ mỗi khu quanh giường ngủ là vẫn còn tươm tất.
Adios nhíu chặt mày kiếm, đôi mắt hổ phách của anh giờ đây không giống một con hổ hung dừa giống như một con hổ mong cầu được âu yếm vậy.
" Đau quá, tôi muốn ngủ".
Lâm Triết vuốt mái tóc ướt nhẹp vì mô hôi của Adios lên, cậu định đi vào nhà tắm lấy khăn lau qua cho anh nhưng vừa quay người đi liền bị bàn tay to lớn của Adios giữ chặt lại.
" Đừng đi...tôi không muốn ở một mình".
Lâm Triết nhìn thượng tướng dũng mãnh mà cậu hâm mộ trong lòng cũng có mặt yếu ớt như vậy khiến trái tim cậu như muốn tan chảy ra.
Lâm Triết ghé vào bên giường không đi nữa, cậu vô nhẹ lên ngực anh " Ngài cứ ngủ đi, có tôi ở bên rồi, sẽ không sao đâu".
Lâm Triết nhớ lại hồi bé khi cậu bị ốm, cũng là đau đầu không ngủ được, khi đó bà cậu thường hay hát ru cho cậu ngủ.
Lâm Triết ngồi dựa lên thành giường, một tay vẫn bị Adios giữ chặt lấy.
Cậu mở miệng cất tiếng hát ru giống như của bà nội, giọng hát chẳng thể gọi là hay, mà thậm chí còn hơi khó nghe.
Nhưng không hiểu sao lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-lam-sao-co-the-bi-danh-dau/3578334/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.