Lâm Triết tự hỏi thượng tướng mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng hết cả ngày, thỉnh thoảng mới ra ngoài dạo quang biệt phủ thì không phải chán chết sao, rốt cuộc là ngài ấy làm gì ở trong phòng thế.
Hôm nay cậu đã được mở mang tầm mắt.
Vị thượng tướng trăm trận trăm thắng, danh tiếng lẫy lừng, được toàn bộ người dân tinh tế tôn sùng quả nhiên là danh bất hư truyền.
Kể cả khi bị bệnh thì ngài ấy vẫn thông qua màn hình ở bàn làm việc họp bàn chiến thuật với các binh sĩ ở chiến tuyến.
Lâm Triết thầm rớt nước mắt biết ơn, sau này cậu mua nhà mới nhất định sẽ treo ảnh anh ở trong nhà, mỗi ngày đều bái một cái.
Cũng may Adios không nghe được tiếng lòng của Lâm Triết, nếu không anh sẽ bị những suy nghĩ của cậu làm cho cạn lời mất.
" Chủ nhân, ngài cho gọi tôi có chuyện gì vậy ạ?".
Adios là người kiệm lời " Dọn dẹp trong này đi".
Đã lâu không có người dọn dẹp phòng ngủ của anh, hầu như đều là tự mình xử lý, tính cách anh thích sạch sẽ nên căn phòng hầu như cũng không thấy có chỗ nào cần dọn cả.
Thật ra Adios cảm thấy hơi trống vắng, trước kia cô đơn quen rồi, hiện tại xuất hiện một người hằng ngày cứ lảng vảng qua lại bên ngoài phòng anh, lại nhìn cách cậu vừa làm khùng điên vừa dọn dẹp khiến anh cảm thấy không khí trong phòng mình hình như hơi ảm đạm cho nên mới quyết định cho phép Lâm Triết tiến vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-lam-sao-co-the-bi-danh-dau/3578330/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.