Chương trước
Chương sau
Cơn chấn động trong cơ thể khiến cho Đường Nguyên rất khó chịu không thể nghe rõ người đàn ông trước mặt nói những gì, chỉ có thể mở mắt hờ ra nhìn gã ta bằng ánh mắt tan rã, đôi bờ môi thở hổn hen.

Chiếc lưỡi đỏ hồng thấp thoáng vươn ra không khí, gã đàn ông kia nhìn thấy vậy thì hưng phấn vô cùng. Trùng tộc có khả năng quan sát trong bóng tối rất tốt nên màn đêm u ám này không thể nào ngăn cản được hắn nhìn được những hành động câu dẫn từ Đường Nguyên.

Gã ta ngồi quỳ tựa một chân xuống đất, củi đầu ra phía sau gáy của Đường Nguyên hít hít. Một mùi hương thoang thoảng từ chất dẫn dụ mà chỉ có ở nữ vương trùng tộc mới có.

Kể cả những tên omega loài người có tin tức tổ cũng không đáng nói đến. Vị hùng đực này đã bị kích thích đến nỗi nơi dưới đáy quần cộm lên một túp lều lớn.

Ánh mắt gã ta phê pha mà chìm đắm trong mùi hương thơm ngọt chỉ thuộc về hắn, đây là nữ vương của hắn, do hắn tìm thấy.

Đường Nguyên chẳng biết gã ta làm gì, chỉ có thể cảm nhận được nơi gáy mẫn cảm bị hít hà khiến cậu nhột, nhưng đang đau nhức cơ thể còn bị nhột càng khiến cậu như bị tra tấn.

"Ưm!"

Âm thanh đau đớn của Đường Nguyên đã đánh thức vị trùng tộc giả dạng nhân loại kia, gã ta lúc này mới nhìn thấy cơ thể Đường Nguyên hình như bị thương khá nặng mới khiến cho cậu nhăn mặt thế kia.Gã ta tiếc thương và đau lòng mà dùng tay sờ sờ lông mày nhăn nhỏ của cậu. Dị năng trong cơ thể cậu đang tận lực chữa trị nhưng cơn đau vẫn còn rất là dai dẳng hành xác cậu.

Tên hùng đực kia không biết tại sao cậu lại đau đớn nên chỉ có thể ôm cậu vào lòng ngực mình, để cậu dựa vào người, gã ta không biết nên làm gì cả.

Lúc nãy gã cũng chẳng làm gì cậu, chẳng lẽ là do bức tượng do cậu triệu hồi kia có liên quan đến cậu?

Gã ta cũng không biết nữa, chỉ có thể ôm cậu vào lồng ngực như có thể sẽ khiến cho cậu bớt đau hơn. Đường Nguyên lúc này chỉ muốn ngủ một giấc nên đã rơi vào mộng sâu, nhưng trong giấc mộng cũng chẳng được yên ổn.

Tên trùng đực kia nhìn cậu đã ngất đi thì mới ôm cậu lên, đi tới nơi hang động lúc nãy con hắc báo bị dụ vào. Bên ngoài không khí cũng bắt đầu lạnh dần báo hiệu chuẩn bị lũ sinh vật săn mồi sắp tỉnh giấc.

Đám rối gỗ còn lại núp ở trong những bụi rậm nhìn thấy chủ nhân bị bế đi mất tiêu thì hoảng loạn không biết làm gì. Một con nhìn một con, nhìn cảnh tượng trông rất kỳ cục.

Những khúc gỗ chỉ có thể bám đuôi theo gót chân của gã đàn ông đang bế chủ nhân nó đi, đến trước hang động thì dừng lại, núp ở xung quanh đó.

Bên trong hang động, gã đàn ông đi vào trong sâu nơi mà đã đặt sẵn một cái đèn tự chế lúc trước, sắc đỏ lờ mờ hắt lên mặt trắng ngắt của Đường Nguyên.

Người đàn ông ôm đặt cậu xuống đất cởi sạch đồ ra, chỉ mặt trên người chiếc quần lót sau đó mới cho cậu nằm xuống. Cơ thể nhiệt độ cao áp tới ôm chặt cơ thể của Đường Nguyên, trong vô thức cậu liền tiến tới nguồn nhiệt duy nhất này.

Bởi vì xung quanh khá lạnh, nếu như lúc cậu còn tỉnh táo thì cũng cảm thấy lạnh. Gã đàn ông ôm chặt cậu trong lòng, mặc kệ cái củ quý còn đang nhỏng lên muốn giương oai.

Trên người gã ta cũng có một vài vết rách không có vết máu, chỉ là bị tróc ra như là lớp da người bị rách chứ không liên quan gì đến gã cả.

Cứ thế gã ôm chặt Đường Nguyên trong lòng đến khi bầu trời đã sáng sủa, sắc vàng kim chói sáng cả thế gian. Cái lạnh của buổi sáng không bằng buổi tối nên lúc này cũng không quá đáng kể nên Đường Nguyên cảm thấy cái lò bên cạnh thật là nóng nực mà đẩy người ta ra.

Lợi dụng xong thì đuổi đi, thật là một cậu nhóc vô tình. Gã trùng tộc nhìn nhóc vô tâm lợi dụng bản thân xong thì đá gã đi. Gã ta kéo kéo cái mũi của cậu để trả thù sự vô lương tâm của cậu.

"Úi!!"

Đường Nguyên tỉnh dậy từ cơn ác mộng bị hàng chục con giản bao vây. Thật sự là rất đáng sợ, khi chúng chuẩn bị bay lên người cậu thì một cơn khó chịu từ mũi đánh thức cậu dậy.



Đường Nguyên mở mắt ra thì thấy một lòng ngực rắn chắc trước mặt, não cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì trời đất như bị đảo lộn, cậu bỗng nhiên ngồi trên người của một gã đàn ông.

Mà còn là gã đàn ông hôm qua bị cậu dùng dị năng đánh nữa chứ, tình cảnh này rốt cuộc là sao vậy?

"Đánh người xong muốn bỏ trốn à?"

Gã đàn ông nói xong thì dùng tay nhéo nhéo eo cậu, Trên người cậu lúc này chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của mình, còn cái quần dài và quần lót chạy đâu mất tiêu rồi.

Đã vậy thứ gì đó còn đang cộm dưới mông cậu, thực sự là kích thước hơi bị quá lố rồi đi, cỡ này là phải hơn 20cm, đã bị gã ta còn hẩy hẩy lên.

Đường Nguyên chưa bao giờ gặp tình huống khó xử như vậy, người đàn ông hôm qua mới cùng bạn đánh một trận mà giờ đây bạn đang ngồi trên cậu nhỏ của người ta.

Tai cậu đỏ lên vì xấu hổ, không biết nói gì chỉ có thể lắp bắp:

"Anh...anh... Tôi... Rốt cuộc là hôm qua đã có chuyện gì vậy?"

Đường Nguyên thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Chẳng phải hôm qua cậu đánh tên này phải gọi là đánh không chết thì thôi, sau đó còn thử tuyệt chiêu mới là quan âm nghìn tay nữa mà sau đó thì bỗng nhiên một cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu chẳng nhớ gì nữa.

"Hửm, đánh người xong muốn bỏ chạy? Không tính đền thiệt hại sao?"

Gã đàn ông làm ra những hành động lưu manh như sờ eo, sờ mông cậu làm cho Đường Nguyên càng thêm chấm hỏi trong đầu, rốt cuộc là cậu với gã ta đã xảy ra chuyện gì vậy.

Bàn tay đầy vết chai khiến cho Đường Nguyên kích thích mà rùng người. Cậu muốn đứng dậy thoát khỏi sự kích thích này thì bị một lực mạnh kéo xuống khiến cho đầu khấc của vật kia xém nữa lọt vào lỗ nhỏ của cậu.

"Fuck... anh làm gì vậy?"

Đường Nguyên lúc này dị năng đang trong tình trạng hồi, do hôm qua chơi lớn quá hao phí gần hết dị năng để triệu hồi ra bức tượng quan âm. Đường Nguyên không biết tại sao hiện tại dị năng của cậu chưa đạt tới một nửa, quái lạ.

Tất nhiên là do dị năng hồi bao nhiêu là chữa trị cho cơ thể bấy nhiêu nên mới dẫn đến việc đêm qua cơ thể cậu mới đưa cậu vào giấc ngủ sâu để bảo hộ và chữa trị để giảm thiểu tối đa năng lượng phải tiêu tốn.

Giờ đây Đường Nguyên chẳng khác gì một người bình thường là bao.

Tuy vậy cậu vẫn nhận ra sự hiện diện của 9 con rối gỗ trước cửa hang, như chúng lúc này cũng như cậu, vô dụng như một khúc gỗ.

"Tất nhiên là làm em rồi. Em phải bồi thường cho tôi đẩy vì phí tổn thương tinh thần khi bị tấn công."

Gã đàn ông lưu manh kéo cậu xuống thì thầm vào tai cậu, sau đó là liếm cắn vành tai nhạy cảm. Đường Nguyên nhột và cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục nên đã giáng một đấm xuống má người đàn ông.

Dị năng hết, chiến lực cũng không còn mạnh như lúc cơ thể khoẻ mạnh. Một đấm chỉ như gãi vào người của gã đàn ông mang cơ thể cứng cáp đến nỗi đạn bắn cũng không xuyên nổi.

Gã ta bị đẩm nghiêng mặt nhưng cũng chẳng quan tâm mà cầm tay cậu lên thổi thổi. Đường Nguyên chẳng hiểu kẻ này rốt cuộc bị làm sao nữa, cảm giác của cậu lúc này là không chân thực xíu nào.



"Lần sau em đừng làm như vậy nữa, sẽ khiến cho tay em bị thương đấy."

Gã ta nhìn cậu bằng ánh mắt hổ phách đầy gợi tình. Khuôn mặt này với ánh mắt rất không khớp nhau, trông rất giả tạo giống như là đội lên một lớp da người.

Đường Nguyên bỗng nhiên có suy nghĩ như vậy khiến cậu nổi cả da gà. Từ xuất thân đến hành vi của gã đàn ông vô cùng quái dị khiến cậu không biết mục đích của gã là gì cả.

"Rốt cuộc là anh có mục đích gì?"

Cậu lúc này không biết nói gì cả mà chỉ có thể nói ra những câu rất là cũ rích và vô tri y như mấy nhân vật trong phim khi hỏi nhân vật phản diện về kế hoạch của hắn và sau đó hắn sẽ nói về kế hoạch của mình.

"Tôi thì có mục đích gì chứ? Tất nhiên là ch*ch em là mục đích hàng đầu rồi."

Gã đàn ông nói xong không đợi cậu phản hồi thì đã dùng một ngón tay chọt vào trong lỗ nhỏ. Bên trong rất khô khốc nên khiển hành động tiếp theo bị cản trở không thể đi vào.

"Ư...đau..."

Bị ăn đau nên Đường Nguyên đã theo phản ứng mà muốn thoát khỏi ngón tay kia nhưng cánh tay đầy hữu lực như chiếc kìm giam cậu lại chỗ, chỉ có thể thừa nhận sự đâm chọt của ngón tay kia.

Đường Nguyên thở dốc đè hai cánh tay lên ngực của gã đàn ông, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ và tức giận vì bị gã ta làm trò biến thái.

"Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không lát nữa sẽ em sẽ là người khổ đấy."

Gã ta còn cười nói như thể không thèm để ý đến ánh mắt của Đường Nguyên.

"Mẹ nó..."

"Ngoan, đừng tự cắn môi mình..."

Gã ta liền lật người của cậu nằm xuống, còn mình nằm bên trên. Một ngón liên tục mở rộng để có thể chứa vật thô to của hắn, hắn không hiểu tại sao nơi đó của cậu lại không tự động chảy nước.

Nhưng sau đó gã cũng chẳng quan tâm nữa mà tiếp tục mở rộng nơi đó cho cậu. Đường Nguyên chỉ có thể vặn vẹo eo tiếp nhận sự thâm nhập này. Gã ta hôn cậu để tránh cậu tự cắn môi mình.

Môi lưỡi hoà quyện vào nhau, âm thanh mút lưới vang lên khắp cả hang động tăm tối chỉ có chút ánh sáng từ chiếc đèn lồng tự chế.

Đường Nguyên không chịu khuất phục mà còn cắn lưỡi gã ta khiển cho máu tanh chảy ra. Nhưng gã đàn ông không ngại để cậu nếm thử mùi hương của máu hắn, một màn hôn đẫm máu cứ thể diễn ra.

Đến khi môi lưỡi tách rời còn tạo ra một sợi chỉ từ nước bọt hai người, trên đó còn nhiễm đỏ chảy dài xuống môi Đường Nguyên.

Cậu mơ màng nhìn gã, cậu lúc này bất lực không có khả năng phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã xâm hại mình. Nhưng hành động của gã vô cùng dịu dàng khiến cho cậu không đau chút nào.

Cậu mơ màng nhìn gã, cậu lúc này bất lực không có khả năng phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã xâm hại mình. Nhưng hành động của gã vô cùng dịu dàng khiến cho cậu không đau chút nào.

Nơi khô khóc kia được nước bọt của gã bôi trơn khiến cho nơi đấy cậu vừa trướng bụng vừa sướng khi bị ngón tay sượt qua điểm dâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.