Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau đối với việc bầu trời đã chuyển một lần nữa từ màu tím nhạt thành vàng kim sáng lấp lánh. Bắt đầu ngày thứ 3 của đám sinh viên tân binh trên tinh cầu nguy hiểm này.

Số lượng người chết cũng là một con số không quá lớn, đa số đều là alpha do có mâu thuẫn hoặc là chán ghét nhau mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Người thì chết vì bị sinh vật nơi đây tấn công, dù có cầu hộ mệnh nhưng việc sinh tồn tìm kiếm thức ăn và nguồn nước không nằm trong sự giúp đỡ của nhà trường.

Có nhiều người gục ngã vì mất sức rất nhiều khiến cho số lượng người theo dõi phát sóng luôn tăng đều đều sau đó là ổn định, bọn họ rất thích thú bởi lối chơi năm nay của học viện, rất có phong cách. @

Số beta bị bắt là khá nhiều, có thể nói là hơn một nửa beta đã bị alpha săn lùng được. Và tất nhiên là đối với alpha tầm thường thì có hơn không nên đã tận hưởng beta tầm thường đấy.

Còn các beta có nhan sắc hơn thì lại tự nguyện để các alpha ưu tú bắt mình. Tất nhiên alpha ưu tú cũng không chê gì món hời này, được mỹ nhân tự nguyện dâng mình thì có tên alpha nào ngu ngốc mà không tận hưởng chứ.

Bên trong hang đá bị bóng tối nuốt chửng, nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm cũng đã tàn để lại cái đen tối của bóng đềm nguyên thủy.

Đường Nguyên hô hấp khó khăn khi bị nguồn năng lượng trong cơ thể chi phối hết sức dữ dội, các cơ quan liên tục phải chịu đả kích từ nguồn năng lượng ngoại lai này mà không thích ứng được gây ra những cơn đau nhức khắp cơ thể.

Đã hơn một ngày cậu bị nguồn sức mạnh tràn đầy huyết tinh này xâm lấn rồi. Hiện tại chúng cũng đã dịu dàng lại ngoan ngoãn ngấm ngầm vào con sông năng lượng trong cơ thể, khiến cho những dòng chảy nhỏ bé dần mở rộng ra.

Đường Nguyên cảm thấy có tiến triển thì rất mừng vì thể đã dành thêm vài tiếng nữa để giải quyết nốt tất cả tàn dư của thứ năng lượng không sạch sẽ này.

Đến khi toàn bộ đã bị hấp thụ cạn, Đường Nguyên mới mở mắt ra. Dị năng không cường hóá về thể chất hay là thể chất gì cả mà chỉ là tăng thêm sức mạnh dị năng và năng lượng dị năng cho nên lúc này cậu cảm giác như mắt mình không dùng được vậy.

Đường Nguyên lúc này không dám thả đám dây leo bên ngoài ra vì sợ sẽ bị mù bởi mắt không kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài mất cho nên cậu đã né qua một bên mở ra từng cọng dây leo một.

Từng tia sáng bên ngoài chiếu vào hang động tăm tối, ánh sáng xua tan đi bóng tối cũng giống như đứng trước cái thiện, cái ác không thể nào chiến thắng được, đó là một bài học về giá trị đạo đức mà bất kỳ ai cũng phải biết.

Mắt Đường Nguyên lúc đầu còn bị ánh sáng kia doạ cho chói mắt nhưng chờ khi thích ứng được thì mới mở hết cả đám dây leo ra, cả cơ thể tắm trong ánh sáng hoàng kim.

"Tuyệt vời!!!"

Đường Nguyên hít hà từng ngụm hơi thở trong lành và tươi mát không giống thứ không khí chỉ có hàm lượng oxi là thấp hơn 25% như ở trái đất.

Cậu lúc trước không để ý nhưng không khí trên tinh cầu này nó lại chứa một nồng độ phần trăm oxi cao hơn trên trái đất nhưng lại không gây ngộ độc oxi. Vả lại cậu đốt củi trong hang, có khói nhưng không khí dường như không có khói độc gây khó chịu nào cả.

Một hệ sinh thái kỳ lạ, một môi trường sống khá phù hợp để nhân loại sống trên đây. Dù trong hoàn cảnh nào con người cũng có thể làm nên kỳ tích nên việc đưa nhân loại ra các tinh cầu bên ngoài vũ trụ sinh sống chỉ còn tính bằng thời gian lâu hay dài.

Bỏ qua vấn đề có thể làm tiến sư giáo sĩ nhức đầu để nghĩ ra câu trả lời thì cậu lại không có đủ trình độ để trả lời đâu nên không thắc mắc chi mệt. Nghĩ nhiều mất công bạc đầu sớm coi chừng trụi đầu là khổ nữa.



Đường Nguyên nhặt balo nằm một bên hang lên, rời khỏi hang. Có vẻ như nơi đây đã khơi dậy lên cho cậu một sự thích thú không hề nhẹ, vì vậy cậu phải đi khám phá cho đỡ uổng phí chuyến đi này.

Nam thanh niên da ngăm đen cao lớn mặc đồng phục trường bị rách nát, phần áo thì chẳng còn nguyên vẹn gì cả, quần cũng bị lủng một lỗ lớn phía sau để lộ ra cả quần lót trắng bên trong.

(1)

Trông cậu lúc này bị người ta nói là người đến từ khu ổ chuột ở các tinh cầu rác chắc cũng có người tinh răm rắp.

Đồ của người dân nơi đó có khi chỉ dơ chứ không đến nổi rách tới mức không ra hình dạng như này.

Đường Nguyên cũng chịu thôi, giờ cậu cũng không có đồ dự phòng để mặt đâu, chẳng lẽ lại bảo cậu mặt đồ làm từ lá cây nơi đây như mấy tên người cổ xưa hay gì?

Đường Nguyên tiếp tục lên đường khám phá nơi đây. Khổ cái là chưa kịp đi ra khỏi hang thì bụng cậu đã rên lên vì đói rồi, âm thanh như là phản kháng rất dữ dội là nó đói vcl, mau đưa đồ ăn cho nó.

Đường Nguyên bị cảm giác phấn khích vì đã thành công đột phá lên cấp C và vượt xa hơn cấp C giống như đã vượt qua khởi đầu của cấp C một đoạn không xa để tiến tới cấp B.

Bụng cậu đói mà cậu còn không nhớ đến thì thật là quá đáng mà. Cho nên Đường Nguyên chỉ có thể đi tìm kiếm sinh vật sống nào gần đây có thể ăn được.

Và may mắn là cậu đi chưa được bao lâu đã gặp lại con "sóc" với bộ lông trắng muốt kia. Nhớ tới mỗi cú đâm chọt của nó có thể một kích xuyên tim tất nhiên cũng làm cậu rén đo rất nhiều.

Nhưng đó là khi dị năng của cậu còn cấp thấp, giờ đã vượt bật lên thì tất nhiên cậu không ngán gì nó. Nhìn thì trông nó có vẻ cũng có thịt thà đầy đủ, đã vậy cái xác của tên beta kia đã bị phân hủy tới nái rồi, thịt thà bốc mùi ghê tớm.

Vậy mà thứ này còn giữ tới tận bây giờ. Chỉ có nửa phần dưới là biến mất, không cần phải nghĩ cũng biết được nó đã trở thành thức ăn của thứ kia.

"Chíp chíp..."

Con "sóc nhỏ" nghe thấy âm thanh thì quay về phía nơi Đường Nguyên mới đến. Nó khi nhận ra cậu chính là kẻ cách đây một ngày mới dám làm dơ bộ lông trắng của nó thì bắt đầu chuyển sang hình dạng chiến đấu.

Đường Nguyên tất nhiên đủ thông minh để hiểu câu nói đánh phủ đầu là gì cho nên dĩ nhiên trong lúc bộ lông nó chỉ mới kịp đổi sắc thì đã bị một đóa hoa ăn thịt khổng lồ cao hơn 2 mét xuất hiện từ phía sau cắn nát đầu. @

"Mày nghĩ tao rảnh chơi với mày sao?"

Đường Nguyên hiện tại đã có thể sử dụng được khả năng triệu hồi. Tất nhiên kỹ năng sử dụng cũng tốn kha khá năng lượng của cậu nhưng không sao cả, vì cậu lúc này đã có thể hấp thụ năng lượng xung quanh để bổ sung cho mình.

Cho nên lúc trước thời mạt thế, mới có giai thoại đừng để đánh với dị năng giả hệ mộc ở nơi có nhiều thực vật, đừng đánh với dị năng giả hệ thổ ở sa mạc, đừng đánh với dị năng giả hệ thủy ở khu vực có nhiều nước đều có dụng ý của nó cả.

Khi môi trường ảnh hưởng đến sức mạnh dị năng thì lúc đấy họ như bất bại ở môi trường có thể cộng hưởng với năng lực của mình.

Chờ đến khi cậu lên đường tiếp tục chuyến đi thì thịt thỏ được cậu nướng lên cũng đã chín. Việc tìm ra nguồn nước cũng không khó mấy vì ở đây có một số loại thực vật dây leo bên trong rỗng chứa nước do thích trữ từ dưới đất nên không lo việc xử lý thịt của con sóc này.



Cậu nhìn con thỏ hơn một mét đang bị xiên que trên giá lửa thì thèm nhỏ dãi. Nguyên liệu tự nhiên cũng đã tự chuẩn bị từ thực vật xung quanh, thay cho các gia vị như ớt hay là chanh gì đó bằng thứ có hương vị tương tự.

Tại nên một món ăn ngon tuyệt giữa chuyến đi sinh tồn này. Lúc này camera của cậu bỗng nhiên xuất hiện từ trên trời bay lại gần quay toàn bộ quá trình cậu ăn thịt khiến cho đám người xem thèm nhỏ dãi.

(Địt... Tôi vốn tưởng là cậu ta bị thứ gì tấn công nên camera bị hỏng, nhưng nhìn xem cái vẻ mặt hưởng thụ kia là sao!!!]

(Cậu ta ăn còn ngon hơn đám alpha phải gặm mấy con bọ phát sáng...)

(Lầu trên bớt nhắc đến mấy con bọ phát sáng đó đi. Nghĩ tới cái cảnh mới cắn vào thịt nó thì bỗng nhiên nó tiết ra chất nhầy có vị như cứt thì ai dám tưởng tượng nổi?]

(Tôi hận lầu trên vì nhắc lại chuyện này....)

Đường Nguyên đã nhận ra sự hiện diện của nó nhưng cũng không quan tâm lắm vì nó cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình tiếp theo của cậu.

Từ cái balo của cái xác beta kia, cậu nhặt được một cái thẻ sinh viên. Thật trùng hợp rằng đấy là thẻ của beta từng sai khiến 3 alpha đến làm trò xấu với cậu tên Hoàng Nhuận, cái người con ngoài giá thú gì đó đó của Hoàng Nghị, anh em không chính thống của alpha cấp S Hoàng Sâm.

Chết dễ vậy sao... Thật đáng thương mà. Đường Nguyên nghĩ như vậy nhưng khoé môi lại nở nụ cười không mấy vui vẻ gì, đời người thật ngắn ngủi, sống chết vô thường.

Sống làm việc ác gây nhân để giờ gặt quả thì biết trách ai. Khi dám làm chuyện xấu thì hãy dám sẵn sàng chịu hậu quả thích đáng với mỗi hành vi của bản thân.

Ngoài thẻ sinh viên chứng minh thân phận thì còn có một cái bản đồ gì đó. Không biết tên này ném con dao găm được phát đi đâu rồi, nhưng thôi kệ vậy.

Đường Nguyên tò mò xem thử tấm bản đồ được làm bằng loại giấy siêu bền trên tay. Nó giống như là vẽ ra một di tích cổ, giống như mấy thành phố cổ bị quên lãng chờ thế hệ sau tìm thấy.

Một dãy kiến trúc, con đường và các ghi chú gì đó bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ cậu không hiểu. Bây giờ toàn nhân dân vũ trụ đều sử dụng chung một thứ ngôn ngữ nên ngôn ngữ trong tấm bản đồ này chắc chắn thuộc về một nền văn minh nào đó.

Trên đỉnh đầu tấm bản đồ để tên là thành phố cổ Sharahapo. Vị trí lối vào là ở một ngọn núi lớn hơn 2 ngàn mét, giữa cánh rừng đỏ bạt ngàn được phác hoạ bởi loại mực nào đó có thể tồn tại rất lâu.

"Ây chà, tập tành làm mạo hiểm giả thôi."

Đường Nguyên cất tấm bản đồ vào balo như tìm được báu vật. Nếu như cậu đoán không nhẩm thì tấm bản đồ này chỉ đến di tích cổ có chứa thứ đồ vật nào đó mà tên Hoàng Nhuận này cần.

Tuy nguon goc cua tam ban do rot cuic tu dau ma co thi cau cung khong biet nhung ndi day chac chan cat giau

báu vật nào đó có thể mấy tên quân đội của Đế Quốc cũng không biết và chưa từng đến đấy.

Nếu vậy cậu có thể đi mạo hiểm một lần cũng không sao. Được ăn cả ngã làm thế quái nào được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.