Mặt trời dần dần ló rạng sau phía chân trời vốn đen tối, chiếu ánh mắt trời mang đầy hơi thở của sự sống cho vạn vật. Nơi này vẫn có trồng cây xanh rất nhiều, một phần là để trang trí cho thành phố nhạt nhẽo này thêm sắc màu, một phần là để cung cấp lượng oxi sạch.
Đường Nguyên nằm trên giường bị ánh mặt trời chiếu đến tỉnh ngủ. Ngồi dậy vươn vai trên giường tỉnh giấc, cậu mặc trên người là một chiếc áo tắm rất giống kiểu lúc trước.
Có vẻ như bây giờ vẫn chuộng loại này đi ngủ hơn, cậu mặc cũng thấy dễ chịu. Giường êm ái đưa cậu vào giấc ngủ rất tốt, không giống chiếc giường cũ nát ở căn nhà xập xệ kia.
Nói mới nhớ chứ cậu còn chưa từng liên lạc với tên em trai hờ kia nữa. À mà thôi, chắc là nó cũng thấy cậu ở bài khảo sát hôm qua rồi. Cứ thử ra một câu trêu chọc thì cậu có rất nhiều cách âm hiểm khiến nó thống khổ đấy.
Cậu đứng dậy khiến chiếc áo tắm trên người rơi xuống, dây cột lỏng lẻo rơi xuống để lộ vòng eo xinh đẹp của mình. Vai không tính là rộng, nhưng cũng khá là ổn, eo thì chắc chắn thon rồi, mông còn bự và nảy nữa.
Đường Nguyên thử sờ sờ ngực của mình, thật sự là hơi lớn nên cậu có thể cảm nhận được sự đàn hồi của nó. Thiếu niên cả thân thể trần chuồng đứng ở cửa sổ nhìn về phía thành phố đang được ánh bình minh ôm ấp kia.
Thật sự rất giống như tạo tác được vẽ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-duoc-san-don/3624335/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.