Chương trước
Chương sau
Vương Tiêu lại một lần nữa bị kéo vào xem huấn luyện, Hình Đao đi vào liền cởi bỏ cúc áo sơmi, hướng tới vài người bên kia vẫy vẫy tay, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm thiếu đánh như ngày thường kia, "Toàn bộ lên hết đi."

Hai người còn ở giữa sân đấu sức nghe được Hình Đao nói lập tức nhào tới, lộ ra biểu tình dữ tợn cười, "Lão đại lên tiếng! Lên đi! Đánh một quyền tính một vòng!"

Người đàn ông đầu trọc hô to một tiếng thứ nhất đánh tới, Vương Tiêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời sợ ngây người, đứng ở tại chỗ lạnh lùng nhìn tám người có lòng huấn luyện kia bắt đầu đánh hội đồng Hình Đao.

Sự tình càng làm cho cậu kinh ngạc còn ở phía sau, Hình Đao một lần đối đầu tất cả những người này cũng không hề có bộ dáng không địch lại, mấy người cùng công kích các bộ phận khác nhau của hắn nhưng đều bị Hình Đao nhẹ nhàng xoay người né tránh, Vương Tiêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đứng một bên kích động nắm chặt tay, chiến đấu không có lâu lắm, chỉ qua vài phút, Hình Đao liền đem tất cả tám người túm lại nằm sấp xuống, mấy người nằm trên mặt đất thở phì phò, đầu đầy mồ hôi nhớp nháp.

Người đầu trọc xông lên đầu tiên trông đặc biệt thê thảm, những người khác tốt xấu còn có thể cử động một chút còn hắn dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Vương Tiêu nhìn đều lo lắng hắn có phải hay không bị Hình Đao đánh chết.

Hình Đao trong một lần đối chiến tám người lại như là giống như người không có việc gì, một tay nắm lấy thủ đoạn giật giật (?),dùng mũi chân đá đá mông lão hổ, "Các ngươi muốn tăng cường độ huấn luyện, như thế nào hiện tại 20 phút cũng không chịu nổi."

Thiệu Niên bởi vì tuổi còn nhỏ ít bị đánh nhất, lúc này cũng nằm trên mặt đất, nghe thấy Hình Đao nói vẻ mặt không phục đáp lại một câu, "Lão đại là ngài mạnh hơn, sức lực của ngài hình như lại lớn hơn so với trước kia."

Hình Đao nhíu mày nhìn thoáng qua nắm tay của mình, lần gần nhất hắn thí nghiệm xác thật các mục chỉ số ở thân thể còn tăng lên, đối với những người khác mà nói đây là chuyện tốt, nhưng đối với một Alpha như Hình Đao không có một Omega xứng đôi mà nói, càng mạnh lên, lực phá hoại sau khi hắn mất khống chế lại càng lớn, hơn nữa vẫn là không có người có thể trấn an hắn.

Kết cục của hắn có lẽ cũng sẽ giống các bậc cha chú của hắn sắp tới thời điểm nổi điên tìm một nơi tràn đầy kẻ địch, giết chết một ít nhiều kẻ địch, kết thúc một cách vinh quang vì đế quốc.

Cũng giống hắn, người như vậy có thể ở trên con tinh hạm này, tiến vào địa bàn tinh tặc cũng đã thực hiểu rõ vấn đề, đế quốc cũng sợ hãi hắn trưởng thành, hơn nữa kỳ nhạy cảm của hắn cũng sắp tới rồi, ai cũng không biết hắn ở kỳ nhạy cảm sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nếu hắn không chịu đựng nổi trực tiếp điên cuồng, khả năng ở trên tinh cầu đế quốc tạo thành hư tổn là rất lớn, cho nên còn không bằng để hắn đến địa bàn này của tinh tặc, đánh vào tổng bộ, cho dù là nổi điên phát cuồng, cũng có thể lôi kéo tinh tặc từ lâu đã khiến cho đế quốc đau đầu cùng đi chết.

Nghĩ đến đây hắn nhìn Vương Tiêu bên kia vẻ mặt cười đến ngưỡng mộ, bước chân bỗng nhiên chậm lại một chút, chính mình đây là đang làm gì?

Rõ ràng nhất định phải chết, vì cái gì lại muốn kéo người khác xuống nước.

Vương Tiêu nhìn Hình Đao đi tới, còn tưởng rằng hắn sẽ giống như trước đây lại gần để sán vào người mình chiếm một ít tiện nghi nho nhỏ không đáng kể.

Nhưng lại không nghĩ tới hiện tại Hình Đao cái gì cũng không có làm, chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn cậu một cái, biểu cảm dường như có bi thương không thể nói, cậu có chút ngạc nhiên, đang định mở miệng hỏi.

Hình Đao đã nhanh chóng rời khỏi phòng huấn luyện, còn hướng về phía Thiệu Niên phân phó một câu, "Lát nữa ngươi dẫn cậu ấy trở về, ta còn có chút việc muốn xử lý."

Thiệu Niên nằm trên mặt đất héo rũ ngước lên, nhìn bóng dáng Hình Đao rời đi, há miệng thở dốc, biểu tình có chút áy náy, vừa mới phòng huấn luyện vừa mới cãi cọ ồn ào cũng lập tức trở nên yên lặng.

Vẻ mặt mọi người mới nãy còn tinh thần phấn chấn bồng bột đều trở nên trầm mặc, ngay cả đầu trọc thường xuyên kêu kêu quát quát nhất cũng cắn chặt răng bày ra vẻ mặt khó chịu.

Trực giác Vương Tiêu mách bảo chuyện này có liên quan tới Hình Đao, nhưng mà cậu không biết suy đoán của bản thân có chính xác hay không, cho dù những gì cậu biết về Alpha không nhiều lắm, nhưng cũng biết, ngày đó hành động lôi kéo bản thân chuyện xứng đôi của Hình Đao như vậy kỳ thật không bình thường.

Là một Alpha tinh tặc hắn tùy tiện tìm một chút là có thể tìm được một Omega tự nguyện đánh dấu trấn an hắn, nhưng hành động Hình Đao ngày đó lại vội vàng như vậy, hiện tại nghĩ lại hình như là bởi vì thời gian dài không tìm thấy Omega thích hợp.

Đối với Omega có yêu cầu độ phù hợp chắc chỉ có Alpha cấp S trở lên.

Tuy nhiên đế quốc mấy năm nay dường như không có xuất hiện Alpha cấp bậc cao hơn S, Vương Tiêu có chút mê mang chớp chớp mắt.

Hơn nữa Alpha cấp S là nhân tài mà liên minh và đế quốc đều muốn mời chào, đừng nói là tinh tặc, chỉ cần có ý tuân theo, hai bên đều sẽ tự động giúp hắn sáng tạo một thân phận thích hợp.

Cho nên Hình Đao như vậy một Alpha cấp S vì điều gì mà lưu lạc trở thành tinh tặc, chắc không thể là vì sở thích cá nhân đi.

Huống chi giày của Hình Đao từ trước đến nay vẫn luôn là vật dụng quân đội.

Vương Tiêu bụng đầy nghi vấn về tới phòng của mình, phải đến khi tiếng chuông nhắc nhở cậu nên nghỉ ngơi vang lên, cậu mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã tự hỏi chuyện Hình Đao cả một buổi tối.

Cậu từ nhỏ lòng hiếu kì đã rất lớn, hiện tại Hình Đao một người rõ ràng có vấn đề lớn bày ra ở trước mặt cậu như vậy, cậu thật sự rất khó không động tâm.

Trên đường trở về cậu có nói bóng nói gió với Thiệu Niên nhưng đáng tiếc là Thiệu Niên ngày thường hay nói chuyện gần như là không có gì giấu nhau lúc này lại giữ im lặng, vừa nghe cậu nhắc tới sự việc của Hình Đao lập tức lảng sang đề tài khác.

Vương Tiêu có chút bất an đi vào giấc ngủ, buổi tối cậu mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy chính mình là một Omega, sau đó kỳ nhạy cảm của Hình Đao tới, vì thế đã túm lấy cậu hung hăng cắn một ngụm xuống dưới, khiến cho cậu khóc cực kỳ bi thảm.

Bị ác mộng này làm cho bừng tỉnh Vương Tiêu xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, có chút không yên tâm sờ sờ gáy của mình, may là không có nhô lên, cậu vẫn an toàn là một Beta.

Cò vẻ là do buổi tối ngủ không ổn, Vương Tiêu hôm nay khi làm việc có chút thất thần, giữa trưa vẫn tự đem cơm cho Hình Đao, nhưng đối phương so với mấy ngày hôm trước hoàn toàn không giống nhau, như thể không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu.

Vương Tiêu có chút ủ rũ cúi đầu, cảm thấy bản thân khả năng không có hy vọng đi ra ngoài cùng hắn.

Cậu lần đầu tiên có ý chí quyết tâm muốn câu dẫn một người cứ như vậy mà chịu đả kích, Vương Tiêu ngày thường thoạt nhìn hiểu chuyện nhưng mà thật ra từ nhỏ không có trải qua cái gì suy sụp quá lớn.

Không nghĩ tới một lần tốt nghiệp đi du lịch lại bị tinh tặc bắt cóc, thật vất vả muốn hy sinh nhan sắc, để đạt được tư cách rời thuyền, trốn thoát thật tốt, không nghĩ tới kế hoạch còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Vì thế hai ba ngày kế tiếp người trên tinh hạm đều có thể nhìn thấy Vương Tiêu bởi vì kế hoạch đào tẩu thất bại mà héo rũ.

Bởi vậy bộ dáng buồn bực không vui này cũng tự nhiên lọt vào mắt Hình Đao, hắn không hiểu sao lại có chút tự trách, rõ ràng là bản thân trêu chọc người trước, hiện tại lại bởi vì vấn đề thân thể mà tự dưng xa cách đối phương.

Ban ngày đã buồn như vậy, không biết Vương Tiêu buổi tối có phải trốn ở trong chăn trộm khóc thút thít hay không. (Anh nghĩ nhiều rồi:)))))

Nghĩ đến bộ dáng Vương Tiêu buổi tối lén lút khổ sở một mình, Hình Đao bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, như thể bị nhéo một chút.

Thiệu Niên lúc này đang đến gần để báo cáo công việc, bị Hình Đao nhìn chằm chằm bản thân nửa ngày, Thiệu Niên còn tưởng rằng hôm nay mình đã làm gì sai, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy ra.

Cậu ta nơm nớp lo sợ lắp bắp báo cáo xong công việc của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định rời đi, Hình Đao đã suy nghĩ một hồi lâu, ho nhẹ một tiếng, có chút nhỏ giọng hỏi: "Vương Tiêu hai ngày này có phải thực không vui hay không."

Thiệu Niên vừa nghe là chuyện này lập tức không còn mệt nhọc, thêm mắm dặm muối đem những gì mình quan sát được dáng vẻ Vương Tiêu thở ngắn than dài tự dưng ngây người đều báo cáo cho Hình Đao.

Hình Đao nghe xong yên lặng, hắn không ngờ tới mình chỉ là xa cách cậu một ít, Vương Tiêu liền khổ sở như vậy, lông mày hắn nhăn lại, vuốt ve quang não trên tay, "Ngươi nói xem nếu ta dẫn cậu ấy xuống phi thuyền đi dạo một vòng cậu ấy có thể sẽ vui vẻ một chút hay không. Hơn hai ngày nữa không phải sẽ cập bờ."

"Sẽ!" Thiệu Niên lời thề son sắt gật đầu. (*)

Trên mặt biểu tình tràn đầy tin tưởng, "Không có gì mà đi ra ngoài chơi không thể giải quyết, nếu như có vậy thì đi ra ngoài chơi hai lần."

Hình Đao gật gật đầu, "Hậu trường (?) lúc đi ra ngoài ngươi đưa cậu ấy đi cùng, đừng nói là ta bảo ngươi đưa đi, ngươi cứ nói là cần có người cùng đi xuống mua sắm nguyên liệu nấu ăn."

Thiệu Niên ngoài miệng đáp ứng, sau khi ra khỏi cửa lập tức chạy về phía Vương Tiêu bên kia, lúc này Vương Tiêu nhàn rỗi không có việc gì đang ở cùng lão Hổ học hỏi kỹ xảo chiến đấu.

Cậu vẻ mặt nghiêm túc chạy nhanh, để rèn luyện thân thể, thường học tập động tác khoa tay múa chân sang trái phải.

Luyện được khá tốt, bỗng nhiên một bàn tay duỗi lại đây đem hắn túm tới rồi một bên, vài người bên cạnh muốn nghe ngóng vừa mới thò qua, đã bị Thiệu Niên hung hăng trừng mắt nhìn trở về, đành phải ngượng ngùng từ bỏ.

Thiệu Niên (*) lôi kéo người sang một bên, thêm mắm thêm muối bày tỏ yêu thương cùng rối rắm của Hình Đao đối với Vương Tiêu, như là đem Hình Đao đắp nặn thành một tiểu vương tử si tình bởi vì thân phận nên không dám tới gần.

(*) Chỗ này convert viết là Vương Tiêu nhưng mà tui nghĩ chắc phải là Thiệu Niên mới đúng nên sửa lại

Tuy rằng biết hầu như đại khái đều là giả, nhưng Vương Tiêu vẫn là bị buổi nói chuyện với Thiệu Niên làm cho kinh ngạc, dường như cho rằng chính mình thật sự là cái gì mà yêu tinh họa quốc đem Hình Đao mê đến thần hồn điên đảo. ( ở đây ghi là năm mê ba đạo tui đổi thành thần hồn điên đảo ai biết câu nào sát nghĩa hơn có thể cmt nha)

Thiệu Niên một lần thêm mắm thêm muối này, khiến cho hai đương sự đều đối với đối phương có một chút áy náy không thể nói rõ cùng một loại cảm giác quỷ dị.

Chua ngọt đan xen.

Tuy rằng hai ngày sau đó hai người vẫn là không nói gì, nhưng bầu không khí lại trở nên kì lạ, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra bầu không khí giữa hai người có chút không thích hợp.

Dù vậy, Vương Tiêu vẫn là không có quên mục đích của bản thân, buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ, cậu yên lặng lặp lại địa hình của tinh cầu rác kia ở trong đầu để bản thân còn nhớ rõ.

Cậu biết nếu lần này mình không thể đào tẩu, về sau liền không có cơ hội, hơn nữa bị bắt lại trong lúc đào tẩu...... Cậu có thể sống sót hay không cũng không biết được.

Tuy rằng hiện tại Hình Đao cùng những người đó biểu hiện thái độ thân thiện, nhưng nếu bắt gặp một tên phạm nhân đào tẩu chắc cũng sẽ không có thái độ tốt gì.

Thời gian rất nhanh liền đến ngày tinh hạm muốn dừng lại để tiếp viện kia, không giống như mọi khi, sáng sớm hôm nay tinh hạm truyền đến một trận lay động rất nhỏ, Vương Tiêu bị Thiệu Niên mang theo rồi rời khỏi.

Cậu xoay ngang dọc nhìn xung quanh một vòng, vậy mà không có nhìn thấy Hình Đao, trong lòng cậu có chút thắc mắc, nhưng cũng không tiện hỏi, cũng may Thiệu Niên tri kỷ lập tức vì cậu giải đáp nghi vấn.

Cậu ta dùng cánh tay chọc chọc Vương Tiêu, "Lại tìm lão đại đúng không?"

Vương Tiêu có chút đỏ mặt nhưng vẫn gật gật đầu, cậu biết cảm giác cùng trực giác của Hình Đao ở nơi này không chính xác như nhau, đó đều là do Thiệu Niên khi nói chuyện cùng cậu để lộ ra.

Cho nên nếu Hình Đao ở cùng xác suất cậu chạy trốn được sẽ vô cùng nhỏ, cậu vốn đã tính đến việc nếu đối phương ở đây phải làm như thế nào để chạy thoát, hiện tại cậu phát hiện đối phương vậy mà không ở trong đội ngũ.

Cậu liếm liếm môi, có chút hưng phấn lên.

Thiệu Niên nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng của cậu, chỉ cho rằng cậu là đang thẹn thùng, đành phải đồng tình vỗ vỗ Vương Tiêu, "Lão đại muốn đi đến nơi khác, sáng sớm liền đi rồi, chúng ta đi mua sắm, là một tổ khác."

Vừa nghe lời này Vương Tiêu lập tức đỏ bừng mặt, vô cùng vui vẻ.

Trên mặt lại hiện ra biểu tình mất mát, môi mím chặt phòng ngừa bản thân vui quá cười ra tiếng.

Thiệu Niên đang định an ủi hắn, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một người, vẻ mặt tinh quái cười hề hề, chọc chọc Vương Tiêu ý bảo cậu nhìn sang bên trái.

Vẻ mặt mê mang quay đầu Vương Tiêu bỗng nhiên phát hiện Hình Đao đang đứng ở cách đó không xa.

Nam nhân nhìn cậu một cái, ánh mắt thờ ơ, phun ra lời nói mà cậu không muốn nghe nhất, "Ta và các ngươi tiện đường một hồi, ta cũng muốn mua điểm đồ vật."

Vương Tiêu nuốt nuốt nước miếng, u oán mà nhìn hắn một cái, Hình Đao cho rằng cậu đây là đang oán trách mình trong khoảng thời gian này lạnh nhạt và không có làm hòa trước khi cùng cậu đi mua đồ.

Cho nên chột dạ cúi đầu, đi tới phía trước, rút ngắn khoảng cách với Vương Tiêu lại gần không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.