Yến Tư Thành trông bên giường Lý Viện Viện cả buổi tối, trong lúc đó giámthị và khá nhiều bạn học đều tới thăm, ai nấy lục tục đến rồi lại đi,trên đầu Lý Viện Viện đang quấn một vòng băng vải, sắc mặt tái nhợt,lồng ngực thở phập phồng, vẫn chưa tỉnh lại.
Yến Tư Thành nhìn cô, lòng ngập tràn tự trách.
Anh không bảo vệ tốt cho cô, khiến cô bị thương.
Đột nhiên, mắt cô hơi động đậy, Yến Tư Thành thoáng chốc liền khá hơn:"Viện Viện?" Anh gọi cô, thấy cô từ từ mở mắt ra: "Em có thấy đau ở đâukhông? Có chóng mặt không, uống nước nhé?"
Lý Viện Viện giương đôi mắt mờ mịt nhìn Yến Tư Thành hồi lâu, rồi vẻ mặtmê man biến thành kinh hãi, cuối cùng dần hoang mang hoảng sợ: "Tôi đãtrở về ư..." Cô cất giọng khàn đặc, liếc nhìn xung quanh, nhìn chòngchọc vào bóng đèn trên trần nhà, nhìn chòng chọc sang bình truyền bêncạnh, rồi lại chuyển mắt ra phía ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn ngắm nhìn rángchiều.
"Tôi... tôi trở về... trở về rồi ư?" Cô chợt bật dậy. Dứt khoát tháo kim châmtrên tay ra, chẳng thèm để ý tới máu đang chảy xuống, bước thẳng xuốnggiường.
Yến Tư Thành đã phát hiện ra Lý Viện Viện rất bất thường, lòng ngập sợ hãi, nhưng anh vẫn cố kìm nén, giữ chặt lấy vai cô gặng hỏi: "Viện Viện...Viện Viện à?"
Lý Viện Viện cố sức giãy dụa nhưng không địch nổi sức lực mạnh mẽ của YếnTư Thành, cô bị anh giữ chặt lại, cô giương đôi mắt thất thần nhìn anh:"Anh là ai?"
Nghe vậy, trái tim anh tựa hồ đột nhiên rơi xuống vách núi, anh ngơ ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613297/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.