Lý Viện Viện dẫn Yến Tư Thành tới hiệu thuốc mua bông băng, rồi kéo anh tới ngồi xuống chiếc ghế bên hồ để xử lý vết thương.
Lý Viện Viện bực bội, nên bôi thuốc rất mạnh, Yến Tư Thành cũng không kêuđau, chỉ im lặng tùy cô xử lý, anh nghiêng mặt tránh, cho tới tận lúc Lý Viện Viện làm xong.
Nhưng xong rồi, cô lại đưa tay giữ chặt đầu anh lại, bắt anh phải đối diệnthẳng với mình, mới chỉ một lát, Yến Tư Thành đã đỏ bừng mặt lên: "TưThành." Lý Viện Viện gọi anh: "Chuyện như hôm nay, sau này đừng lặp lạinữa nhé."
Yến Tư Thành sửng sốt.
"Anh nhịn đi một chút là việc sẽ hoá nhỏ ngay, đừng vì kích động nhất thờimà động thủ. Sau này nếu gặp chuyện tương tự, anh phải nhớ lấy nhẫn nhịn làm đầu. Chúng ta không giống người nơi đây, không nên gây thêm chuyệnphiền phức."
Yến Tư Thành không đáp.
Lý Viện Viện nhíu mày: "Tư Thành?"
"Viện Viện..." Bị cô hỏi dồn, Yến Tư Thành đành cất tiếng: "Nếu bắt anh phải giương mắt nhìn em bị ức hiếp, anh không làm được."
Yến Tư Thành hiếm khi kiên định cự tuyệt yêu cầu của cô. Thế nhưng vớichuyện này, anh hoàn toàn quả quyết. Anh sao có thể để Lý Viện Viện bịức hiếp? Thế chẳng khác gì bắt anh mở trừng mắt để người ta đâm vào màkhông thể phản kháng. Đây là chuyện anh không thể chấp nhận nổi.
Anh không làm được.
"Viện Viện, anh hứa với em, nếu sau này có ai chủ động gây sự, anh sẽ cố gắng nhẫn nhịn, nhưng với điều kiện họ không được làm hại đến em." Yến TưThành nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613284/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.