Không khí tĩnh mịch, Yến Tư Thành ôm lấy Lý Viện Viện, vầng trán vã mồ hôi lạnh.
Hình như anh... đang làm chuyện rất không ổn...
Xấu hổ chẳng được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng sầm, Lý Viện Việngiật nảy người, run lên, Yến Tư Thành lại vô thức vỗ nhẹ lưng cô, tựa hồ dỗ dành một đứa trẻ.
Tiếng sấm tiếp tục vang rền, Yến Tư Thành dần quen với việc vỗ lưng Lý ViệnViện. Lý Viện Viện cũng dần bình tĩnh lại, thôi không run rẩy nữa.
Mưa giông thoắt đến thoắt đi, nửa tiếng trôi qua, tiếng sấm dần nhỏ lại.
Lý Viện Viện hết sợ rồi mới chợt nhận ra điều gì đó, cô sờ vào tay Yến TưThành, nước mưa trên người anh tuy đã ráo bớt, nhưng vẫn khá ẩm ướt,nhớp nháp khó chịu.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn anh: "Đầu tóc anh ướt hết rồi kìa."
Lý Viện Viện ở trọn trong lòng anh, gần tới nỗi cảm nhận được cả hơi thởlẫn nhau. Yến Tư Thành đỏ mặt tía tai, anh quay đầu, buông lỏng cô ra,húng hắng ho, định mở miệng giải thích, nhưng Lý Viện Viện lại cướp lời: "Em sơ ý quá, anh mau thay quần áo đi kẻo lại ốm ra mất."
Lý Viện Viện rời khỏi lòng anh, thần thái tự nhiên, thoải mái tựa hồ bọnhọ ôm nhau chỉ do tình thế cấp bách, chứ không mảy may vì tình cảm riêng tư.
Yến Tư Thành lướt nhìn cô, tai lại đỏ lên, lẳng lặng lùi ra mới thấy người hơi giá lạnh.
Lý Viện Viện đi lấy quần áo cho anh, Yến Tư Thành gật đầu cầm lấy, rồi đivào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Bởi vậy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.