Xung quanh tĩnh lặng, Lý Viện Viện sờ bụng mình, nghĩ nếu mình gây ra hiểulầm, vậy chính mình phải xử lý mới xong. Bởi vậy nàng véo thịt, khiếncái bụng rung lên chằm chặp: "Bác ơi, toàn là thịt thôi. Không có trẻcon đâu. Bác hiểu lầm rồi."
Đến lượt Yến Thành Quốc ngớ ra, ông nhìn Yến Tư Thành bằng ánh mắt khó tin, rồi trông còn khiếp sợ hơn cả hồi nãy: "Cô..." Ông nhất thời nghẹnhọng: "Cô cô..."
Bỗng từng tràng tiếng động reo lên, hoá ra là chiếc điện thoại di động mà ban nãy Yến Thành Quốc tức giận ném ra.
Lý Viện Viện lúc lắc người chạy đến, nhặt điện thoại lại thổi phù phù, mặt phồng lên hệt cái bánh bao, thổi sạch bụi rồi, cô lại chạy vài bước tới trước mặt Yến Thành Quốc: "Bác ơi, của bác này."
Yến Thành Quốc nhìn Lý Viện Viện một lát, rồi như thể tiếp nhận tách tràcon dâu dâng cho, run tay cầm lấy điện thoại: "Ừ..." Ông cầm điện thoạinhưng không nghe máy, ngỡ ngàng quan sát Lý Viện Viện một lượt từ trênxuống dưới.
Lý Viện Viện vẫn mỉm cười, để mặc ông ngó nghía. Cho đến tận lúc điệnthoại ngừng reo, rồi kêu lên lần nữa, Yến Thành Quốc mới mở lên, xoayngười nghe máy.
Lý Viện Viện vẫn tươi cười như cũ, Yến Thành Quốc hình như có chuyện gấp,vội vã rút chìa khoá xe ra, cúp máy, vừa bước tới xe vừa cao giọng giáohuấn: "Giờ tao có việc bận, hôm khác sẽ xử lý mày." Nói rồi ông sập cửaxe, đi mất.
Dõi theo hướng Yến Thành Quốc rời đi, Lý Viện Viện bấy giờ mới ngừng tươi cười.
Cô cúi đầu, chỉnh lại áo, thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.