Tuyết lớn sắp đổ xuống, gió lạnh thấu xương, thế mà trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Ta đóng chặt cửa sổ, ngăn cách hoàn toàn cái lạnh thấu xương ngoài kia.
Lúc này, từ tịnh phòng truyền đến tiếng động khe khẽ.
Thế tử đã ra ngoài.
Ta vội vàng xoay người nghênh đón.
Còn chưa kịp đến gần, đã thấy tấm rèm màu xanh biếc từ bên trong bị người ta vén lên, ngay sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện, mặc áo ngủ trắng tinh.
Ánh mắt hắn rơi vào người ta.
Ta chỉ dừng lại một chút, hắn đã đứng trước mặt ta, vẻ mặt u ám nhìn ta.
Ánh mắt ấy khiến tim ta không khỏi run lên.
"Thế tử..."
Nhưng hắn đầy cứng rắn, không để ý đến lời cầu xin của ta. Ta biết hắn đang không vui.
Tối nay, khi trở về viện Hàn Sơn, hắn đã lạnh lùng, không nói một lời.
Cả viện Hàn Sơn im phăng phắc.
Khi hắn tức giận thường như vậy.
Mỗi lần như thế này, ta đều rất sợ hãi khi đến gần hầu hạ.
Bởi vì lúc này hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.
Nhưng hắn đang tức giận với ai, lại đang vì ai mà tức giận?
Ta không dám hỏi.
Ai bảo ta chỉ là một thông phòng không đáng để ý tới chứ.
Thông phòng, không có tư cách hỏi những điều này.
Mơ mơ màng màng, ta đang nghĩ, rốt cuộc ta đã làm thế nào để đi đến bước đường này?
2
Ta vốn là đại nha hoàn bên cạnh đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-dat/3584401/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.