Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. “Được, đến ngày mai rồi hãy kể cho anh giấc mộng của em.” Hắn cười, thanh âm trầm khàn quyến rũ chết mất. “Dạ, nhưng nếu như có mơ thấy anh chàng đẹp trai nào đó, em cũng đảm bảo rằng sẽ báo cáo chi tiết cho anh nghe. Anh đừng giận là được.” Cắn lên mũi hắn. Chiếc mũi thẳng hoàn mĩ này hoàn toàn tự nhiên, lực lớn cũng không vẹo được. “Mộng của anh nói anh sẽ không tức giận.” Bế cô lại gần ghế sô pha. Dù đêm qua hắn vẫn một đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn chung vẫn rất tốt. “Mộng của anh nói rằng em sẽ làm với anh chàng trong trắng anh đó.” Cô hào khí vạn trượng vung tay lên, Diêm Cận nghe được cũng phải phỉ cười. Hắn sẽ không nói những lời này, nhưng nghe cô nói, hắn vẫn rất thích. Điện thoại hỏng đã được hai ba hôm, tiểu Giang không liên hệ được với Nhạc Sở Nhân, cuối cùng tự mình lái xe tới. Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, đồng chí tiểu Giang rõ ràng thở dài nhẹ nhõm, anh tháo kính râm xuống, cười nói: “Sao anh lại không gọi được cho em? Nhắn tin em cũng không trả lời lại, anh còn tưởng em gặp phải phiền phức.” “Điện thoại em hỏng rồi, hai ngày nay em cũng có việc phải làm nữa. Đúng rồi, hôm qua em thấy xe cảnh sát tuần tra cả đêm, các anh phát hiện được cái gì sao?” Mở cửa cho anh đi vào nhà, hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện phiếm với nhau. “Đây là cơ mật, nhưng anh vẫn có thể tiết lộ cho em. Em phải đảm bảo không được nói ra bên ngoài.” Đồng chí tiểu Giang cười nhìn rất đẹp trai, hàm răng vừa đều vừa trắng, phản quang cả ánh mặt trời. “Em còn có thể nói cho ai được nữa chứ. Anh mau nói em nghe xem nào.” Nhạc Sở Nhân nói, cô cũng đâu phải bà hàng xóm. Vừa bước chân vào phòng khách, tiểu Giang liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêm Cận, sắc mặt có chút biến hóa: “Diêm tiên sinh ở đây sao?” Sắc mặt Diêm Cận lạnh nhạt, gật đầu thật nhẹ, một bộ dạng vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. “Anh ngồi đi. Nói nhanh lên!” Nhạc Sở Nhân ngồi xuống bên cạnh Diêm Cận. Động tác tự nhiên như vậy tựa như muốn thông báo cho tiểu Giang rằng quan hệ của hai người rất thân mật. Quả nhiên tiểu Giang trợn trừng mắt nhìn, nụ cười thoải mái cũng không còn thấy xuất hiện. Anh tự giác ngồi chỗ cách bọn họ xa nhất. “Đội đã tìm thấy thi thể bị mất tích kia. Thế nhưng….thứ đó là xác sống.” tiểu Giang nhấn mạnh, giọng điệu không thoải mái như lúc mới tới. Ánh mắt Nhạc Sở Nhân trở nên sắc bén hơn, cô cùng Diêm Cận liếc nhau một cái, sau đó mới nhìn tiểu Giang: “Sau đó thì sao?” “Cho nổ rồi.” Mấy chữ đơn giản trả lời vấn đề này. Đêm hôm đó đối với bọn họ chính là ác mộng. Nhạc Sở Nhân hiểu được, súng ống đạn dược đều là những vũ khí có lực sát thương rất mạnh. Bị nổ cho không còn mảnh thịt như vậy, người kia có muốn khống chế lại cũng chẳng còn cách nào. “Vẫn không tìm được lão ta có phải không?” Nhạc Sở Nhân tuy hỏi như vậy nhưng chính bản thân cô cũng đã có đáp án. “Phải, không thể tìm được.” tiểu Giang gật đầu, biểu cảm rất nặng nề. “Lão ta chắc chắn sẽ không chạy xa, em có thể khẳng định lão vẫn còn ở gần đây. Thế nhưng thời điểm các anh điều tra phải tuyệt đối cẩn thận. Lão ta rất kỳ dị.” Cô thực sự không có biện pháp nói cho anh biết việc này có bao nhiêu tà môn, cô chỉ hy vọng anh nghe lọt lời nhắc nhở của mình. Tiểu Giang rũ mắt nhìn sàn nhà, Nhạc Sở Nhân nói xong cũng chỉ gật đầu. Rốt cuộc có vào tai hay không, chỉ có mình anh biết. Ba người nhất thời yên lặng không nói gì. Không khí trong phòng khách có chút gượng gạo. Nhạc Sở Nhân tựa hồ cũng cảm giác được chút không tự nhiên ở đây. Cô nhìn tiểu Giang, anh vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà không lên tiếng. Lại quay đầu nhìn Diêm Cận, người này vẫn cứ trưng cái mặt lạnh ra như vậy, thấy thế nào cũng thật khó gần. “Khụ, anh tiểu Giang, anh ăn cơm chưa?” Nhạc Sở Nhân ho nhẹ đánh vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này. “Lát anh quay về ăn cùng đội luôn. Thấy em không sao, anh yên tâm rồi, anh về đây.” Tiểu Giang đứng dậy, nhìn hai người họ, ánh mắt rất phức tạp. Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Anh lái xe cẩn thận.” Tiểu Giang gật đầu không nói, xoay người rời đi luôn. Nhạc Sở Nhân đi tiễn anh, nhưng không xuống lầu, đứng trên tầng hai nhìn tiểu Giang rời đi. Cô thở một hơi thật dài, trong lòng có chút thoải mái, lúc này hẳn Đại Tướng quân sẽ không tức giận, đúng không? “Anh ta đã nhìn ra.” Bên tai vang lên thanh của Diêm Cận. Nghe qua thì vẫn giống bình thường, nhưng nghe kĩ thì lại phát hiện có cả sự đắc ý ở đây. Nhạc Sở Nhân xoay người nhìn hắn. Quả nhiên người này đang cười, hơn nữa còn cười hư hỏng như vậy. “Đúng vậy, hai ta yêu đương cũng đâu có phạm pháp. Vừa đúng lúc anh ấy đã biết, anh cũng sẽ không ghen nữa chứ?” Cô đá hắn một cái, hắn cũng không buồn tránh, trúng một cước chẳng chút lực nào của cô. “Chúng ta đáng lẽ phải nói rõ ra cho anh ta biết mới đúng.” Nói cho anh ta biết, cô là người phụ nữ của hắn. Nhạc Sở Nhân cười: “Anh yên tâm, chắc chắn có cơ hội mà. Anh ấy sẽ gửi tin trên QQ cho em hỏi xem có phải chúng ta là một đôi hay không. Đến lúc đó em sẽ nói luôn cho anh ấy biết, anh có thể ngồi cạnh hóng.” Khóe môi khẽ cong, biểu cảm lạnh lùng vừa rồi không còn. Hắn ôm lấy cô, mùi hương trên tóc cô vấn vít nơi chóp mũi hắn, hắn thấp giọng nói: “Anh có cảm giác rằng đêm nay lão sẽ tới.” Cô tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập trầm ổn của hắn. Nhạc Sở Nhân híp mắt, hưởng thụ phút giây an bình hiếm có này. “Cứ việc tới. Chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt, em còn đang lo lão không tới.” “Em có thực sự nắm chắc không? Nếu không chúng ta vẫn bật thiết bị phòng hộ lên, vây khốn lão, sau đó dùng súng săn.” Thế giới này tuy hòa bình, nhưng phiền toái cũng rất nhiều. Ví dụ như đồng chí tiểu Giang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Dù không có kiến thức về lĩnh vực này, nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn rằng nếu như có người chết trong tay hai người họ, lại chết kiểu rất kì lạ, nhất định việc sau đó cực kỳ phiền hà. “Em chắc chắn mà. Anh yên tâm, em đã nghiên cứu bản thảo của tổ sư gia đã nhiều năm, cũng từng thí nghiệm qua, rất hữu dụng đối với người âm tà như lão ta. Mặc dù năng lực của em không cao đến mức vừa lên sàn lão đã chết, nhưng bao vây lão lại không thành vấn đề.” Ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, xúc cảm này, thật phấn khích. Diêm Cận ôm nàng, trong lòng trấn tĩnh lại. Giết lão, cuộc sống của hai người về sau chỉ còn lại yên bình. Thế giới kia cách hắn ngày càng xa, hắn cũng vui vẻ nguyện ý quên. Từ nay về sau, thế giới của hắn cũng chỉ có cô. Đúng như lời Nhạc Sở Nhân nói, cô vừa mở máy tính đã thấy tin nhắn tiểu Giang gửi tới. Anh hỏi cô có phải cô đang nói chuyện yêu đương với Diêm Cận hay không? Ngữ khí có chút buồn bã, dù không thấy người, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của anh. Mặc dù rất lạnh lùng nhưng Nhạc Sở Nhân vẫn nói trắng ra cho tiểu Giang rằng, đúng là cô đang yêu Diêm Cận, đã chuẩn bị kết hôn. Tiểu Giang trả lời rất nhanh, có thể đoán được anh vẫn luôn chờ tin của cô. Anh hỏi có phải Nhạc Sở Nhân nói thật hay không? Có phải anh đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa? Diêm Cận ở bên cạnh thấy rõ, gương mặt vạn năm như tảng băng không ngờ lại xuất hiện biểu cảm khoái trá. Cơ hội? Hắn xuyên thời không mới tìm được cô, làm sao có thể để cho anh ta bất kỳ cơ hội nào nữa chứ? Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm nhìn thoáng qua biểu tình của Diêm Cận, sau đó mới gõ bàn phím. Cô còn thực sự nói cho đồng chí tiểu Giang biết rằng, không còn cơ hội nào nữa, cô tin chắc chắn anh sẽ tìm được người thích hợp hơn cô. Tin đã gửi, tiểu Giang không hồi âm, avatar đột nhiên chuyển thành màu xám, anh logout. Nhạc Sở Nhân thở dài, tắt máy tính, cảm thán nói: “Suy nghĩ kỳ thì có vẻ như em có số đào hoa thì phải. Phủi đến phủi đi cũng đủ thành một bàn mạt chược rồi.” Diêm Cận không nói, nhưng rõ ràng đã có chút mất hứng. Nhạc Sở Nhân cười to, nhấc đôi chân dài, gác thẳng lên đùi hắn, nói: “Thế nhưng em chưa từng nhìn bọn họ. Thì ra là em đang chờ Đại Tướng quân của em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]