Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đinh Đương bĩu môi: “Cũng đâu phải mỗi hôm nay. Trong khoảng thời gian này, ngài ấy thường xuyên phái người tới đây để đón tiểu Thế tử đi. Nô tỳ nhất quyết không đồng ý, lần này có thể là nghe nói Vương phi đã trở lại, nên Bắc Vương mới tự mình đến đây.”
Nhạc Sở Nhân thở sâu: “Được rồi, đều tránh ra hết đi, để hắn đi vào.”
Nàng vừa dứt lời, đám mật vệ đang bày trận địa sẵn sàng đối đầu với quân địch đều tỏ ra ngạc nhiên, thái độ chán ghét của họ đối với Bùi Tập Dạ quả thực rất rõ ràng. Nhưng mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân bọn họ lại không thể không nghe, cuối cùng đại môn rốt cuộc đã mở ra.
Cửa vừa mở, người đã lâu không thấy liền xuất hiện. Hoa phục đen như mực bao lấy thân hình cao lớn, tóc dài buộc sau đầu, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo. Khả năng thời gian này hắn vẫn luôn ở chiến trường, vì vậy mà gầy đi thấy rõ, nhưng vẫn là một bộ dáng thiếu niên như cũ. Hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng trên thang lầu, nháy mắt khuôn mặt tràn ra ý cười, đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt nhìn cực kỳ đáng yêu. (MTLTH.dđlqđ)
“Biết nàng đã quay về, lần này sẽ không cự tuyệt bản thiếu chứ? Bản thiếu tới đón con.” Mặc kệ cái nhìn chán ghét khinh bỉ của đám ám vệ, hắn vẫn tiêu sái lên lầu tựa như một cơn gió, rất khốc suất cuồng bá duệ.
Nhạc Sở Nhân từ trên cao nhìn xuống, nhướn mày nói với hắn: “Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1635082/chuong-157-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.