Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mây mù phiêu miểu, trên đám mây chỉ có hai người họ. Nàng phủ phục dưới chân hắn, thực ngoan, sẽ không cãi nhau với hắn, cũng không cự tuyệt hắn.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp, bỏ tất cả những thứ tạp nham ra bên ngoài, cái gì cũng không có, chỉ có hai người họ.
Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân đau đến nỗi không thể phát ra thanh âm nao nữa. Bụng đau đớn khiến nàng chỉ muốn hôn mê nhưng chỉ ngất được chút lại bị đau mà tỉnh lại.
Bàn tay chậm rãi nắm lấy góc áo Bùi Tập Dạ, giờ khắc này nàng cần hắn trợ giúp.
Góc áo bị túm lấy, Bùi Tập Dạ cuối cùng cũng hoàn hồn.
Con ngươi giật giật, nhìn chằm chằm ngón tay cố sức nắm lấy góc áo hắn đến trắng bệch. Nàng không nói, thân thể cuộn mình thoạt nhìn hết sức đáng thương, đáng thương đến mức khiến lòng hắn cảm thấy không nỡ.
Bùi Tập Dạ chẫm rãi ngồi xuống, đưa tay vén tóc mai nàng ra sau vành tai, chỉnh trang lại khuôn mặt đã trắng như tờ giấy của nàng, từng bước từng bước hắn hành động đều mang theo chút gì đó rất quỷ dị.
“Muốn ta giúp nàng sao?” Thanh âm hắn có chút run rẩy.
“Phải.” Nàng cố sức trả lời, giọng nói phát ra còn có chút vặn vẹo.
“Nhạc Sở Sở, ta thực sự không muốn giúp nàng. Thứ ta không chiếm được, người khác đừng mong mơ tưởng. Nhưng cứ nhìn nàng như vậy lại làm ta cảm thấy đau lòng, thật mâu thuẫn.” Hắn xoa xoa khuôn mặt nàng nói.
Lời hắn nói Nhạc Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1635036/chuong-140-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.