Vén tóc của nàng lên nhìn, sau lưng y phục đã bị hong khô, máu khô loang lổ ra cả lưng, quai hàm vô ý thức căng cứng lại, sau đó mới xem xét vết thương của nàng.
“Đau.”Người nắm trong ngực hắn thấp giọng hô, từ lúc hắn ôm nàng vào lòng, nàng đã tỉnh.
“Còn biết đau?”Giọng điệu Phong Duyên Thương lạnh lẽo, người nghe cũng thấy tóc gáy dựng hết cả lên.
“Chàng nói cái kiểu gì vậy? Họ Phong kia, thái độ của chàng đối với thương binh đều như thế này sao?”Nàng tuy bất mãn nhưng vẫn nằm im trong ngực hắn như cũ, chỉ có thể dùng lời nói để phản kháng.
“Ta ngược lại thật muốn đánh nàng một trận. Ở biên quan lắc lư coi như xong, làm cái gì mà còn phải đi về phía Nam? Nàng đang chê mệnh bản thân quá rắn có phải không?” Phong Duyên Thương bắt đầu khiển trách nàng, Nhạc Sở Nhân nghe được liền tỏ vẻ sửng sốt.
“Ta muốn đánh giặc phải bắt vua trước.” Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nàng cũng tức giận, chỉ là khí thế yếu hơn so với lúc trước.
“Đánh giặc phải bắt vua trước?” Phong Duyên Thương im lặng, bị nàng choc tức đến mức nở nụ cười: “Vua chưa bắt được, suýt chút nữa lại đem mạng nàng bù vào.”
“Này họ Phong, chàng đến đây chỉ để trách móc ta? Nếu chàng nói qua cho ta một lần tình huống ở Nam Cương, người nào lợi hại nên đề phòng, người nào ngu ngốc đáng lợi dụng toàn bộ nói hết, ta cũng không đến nỗi bị mắc bẫy tên khốn kia. Lại nói đến việc Hứa Xú nhìn chằm chằm ta còn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1634972/chuong-113-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.