Chương trước
Chương sau
Cầm đèn lưu ly nhanh chóng đến gần, quả nhiên là kim khố.
Từng cái rương thật to đặt hai bên, những rương nhỏ mở nắp tùy ý được đặt bên trên rương lớn, bên trong đều là châu báu. Ở giữa chừa lại một lối đi nhỏ, kéo dài ra phía xa, vàng bàng châu báu nơi này đếm không thể hết.
Buông tay Diêm Cận ra, Nhạc Sở Nhân chạy vọt tới những cái rương nắm lên châu báu kia nhìn nhìn một chút, sau đó đặt đèn lưu ly lên mặt đất, lại mang cái rương nhỏ xuống, mở nắp rương lớn ra.
Ánh vàng rực rỡ tiến vào tầm mắt, mặc dù ánh sáng yêu ớt nhưng những thỏi vàng được xếp chỉnh tề chồng chất trong rương vẫn làm Nhạc Sở Nhân choáng váng.
“Diêm Cận, mau xem, tất cả đều là vàng.” Cầm một thỏi vàng lên nàng ước lượng, đây là đồ thật.
Nhìn Nhạc Sở Nhân hưng phấn như vậy, khóe môi Diêm Cận khẽ nhếch lên, cầm lên một thỏi vàng: “Rất tinh khiết.” (ý là vàng ròng, vàng nguyên chất đó ạ)
“Nhiều như vậy sao, Tần gia thật đúng là phú khả địch quốc.” Ước chừng quốc khố cũng không nhiều như vậy.
“Của cải trong năm mươi năm, nếu Ninh Dự thật sự nổi dậy, chúng ta chưa chắc là đối thủ.” Thật may là ý định nổi dậy của Ninh Dự đã bị đánh tan, nếu không sẽ dẫn tới đại loạn.
“Người của Tần gia là thiên tài kinh doanh, biết kiếm ra nhiều tiền như vậy. Đáng tiếc về phe của Ninh Dự, người trong nhà đều phải chết hết.” Nhớ tới Tần Như Hải, nàng cảm thấy thật sự đáng tiếc.
Diêm Cận khom người cầm đèn lưu ly lên, bỗng nhiên nhíu mày: “Có người đến.”
Nhạc Sở Nhân cười híp mắt: “Là người của ta tới.”
Diêm Cận không hiểu nhìn Nhạc Sở Nhân đang cười rất vui vẻ, trong nháy mắt chợt hiểu ra điều gì đó, có mấy phần khó tin: “Ngươi muốn mang châu báu nơi này đi sao?”
Nhạc Sở Nhân thành thực gật đầu, cười đến má lúm đồng tiền nhàn nhạt, “Dù sao cũng rất nhiều, mà ta còn cực khổ lâu như vậy, mang đi một nửa cũng không quá đáng.”
“Mang đi một nửa?” Diêm Cận không biết nói gì hơn, lần trước nàng vơ vét tài sản ở phủ của Tam vương Phong Duyên Chỉ hắn đã cảm thấy rất khó tin rồi, hôm nay nàng lại làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
“Ta không phải lấy làm của riêng, không riêng gì Tế thế đường, Cái Bang, mà chữa bệnh từ thiện cũng cần phải có tiền. Dùng cho những việc này cũng hơn là bị người khác lấy để bao dưỡng nữ nhân.” Có thể lấy đi được một nửa số kho báu này hay không còn phải xem tốc độ nhanh hay chậm, Phong Duyên Thương sẽ tới đây ngay lập tức, chắc chắn hắn sẽ cười châm chọc khiến cho nàng phải dừng lại.
Diêm Cận còn lời nào để nói, cuối cùng không thể không gật đầu, không lời nào để nói, cuối cùng mấy không thể hơi gật đầu, tỏ vẻ hắn sẽ không để ý.
Trương thư sinh dẫn mấy trăm người đi vào địa đạo, trong nháy mắt lấp đầy lối đi vào.
Đừng nhìn từng người một mặc quần áo rách nát nhưng mỗi người đêu được phát lương mỗi tháng, càng sẽ không phải mỗi ngày phải nhịn đói, mọi người đều rất khỏe mạnh. Còn có mấy chục người là người luyện võ, đều là Trương thư sinh mời tới.
Thư sinh Trương chỉ huy mọi người vận chuyển, nhìn thấy nhiều hoàng kim châu báu như vậy đương nhương sẽ có người muốn hôn mê. Nhưng mà trước khi xuống đây bọn hắn đã nhìn thấy một đống thi thể, có lẽ bọn họ cho rằng Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận giết chết, cho nên, nhìn thấy nhiều hoàng kim châu báu như vậy cũng không hề kích động, cũng không dám làm chuyện gì lén lén lút lút.
Mọi người vận chuyển, còn Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận đi vào chỗ chỗ sâu hơn.
Ước chừng đi hơn trăm mét, hai bên vẫn bày đầy vàng bạc châu báu như cũ, cảm giác giống như là rong chơi ở trong đống vàng bạc châu báu đó, loại cảm giác này rất sảng khoái.
“Ngươi nói kho tàng dưới đất này nối thẳng đến đâu?” Nhạc Sở Nhân không nhận ra phương hướng, nhưng nàng khẳng định đã ra khỏi phạm vi Tần gia.
“Ngoài thành.” Diêm Cận đơn giản trả lời nàng.
“Ngoài thành?” Bước chân Nhạc Sở Nhân dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Diêm Cận, ánh mắt trầm tĩnh của hắn có mấy phần mông lung: “Có thể nối thẳng đến Ứng Thủy Lĩnh hay không?”
Diêm Cận quay đầu nhìn nàng, mày kiếm mắt sáng tuấn lãng đẹp trai, duy chỉ có khắp người lạnh lùng làm cho không người nào có thể đến gần.
“Rất có thể.” Bọn họ đi tới nơi này vẫn có gió chứng tỏ có lối ra ở cuối đường. Kéo dài đến ngoài thành, như vậy có khả năng lối ra chính là căn cứ của bọn tử vệ, Ứng Thủy Lĩnh.
“Phải khiến cho bọn họ vận chuyển nhanh chóng, Tiểu Thương tử dẫn người tiêu diệt sào huyệt của bọn tử vệ chắc chắn sẽ phát hiện kho tàng dưới đất.” Hai người bọn họ quay lại, Nhạc Sở Nhân nháy mắt phân phó Trương thư sinh làm nhanh lên, Diêm Cận nhìn nàng, gò má nhu hòa đi không ít.
Đúng như dự đoán của hai người bọn họ, sau nửa giờ, chỗ sâu truyền đến tiếng động.
Hai người liếc nhau một cái, sau đó đi tới chỗ sâu.
Đi tiếp khoảng hai trăm đến ba trăm mét, hai bên không còn vàng bạc châu báu nữa mà là binh khí. Không chỉ có binh khí mà còn có khôi giáp, giày lính được chế tạo tinh xảo, cũng may là Diêm Cận bị những thứ này hấp dẫn.
Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi về phía trước, xa xa, nhìn thấy hộ vệ Cần Vương phủ.
“Bái kiến Vương phi.” Nhạc Sở Nhân từ một đầu khác xuất hiện, chúng hộ vệ cũng bất ngờ, vội vàng chắp tay làm lễ ra mắt.
“Vương Gia đâu?” Trước mắt đều là hộ vệ của Cần Vương phủ, binh lính Cận không có ở đây, cũng không thấy Phong Duyên Thương.
“Hồi Vương phi, Vương gia bị thương lúc vào núi phá trận, lúc này đang nghỉ ngơi ở Ứng Thủy Lĩnh.” Một tên hộ vệ trả lời, hắn nói có vẻ nhẹ nhõm nhưng khi nhắc tới hai chữ phá trận, Nhạc Sở Nhân cũng biết chắc chắn bọn họ cũng bị vây trong trận pháp.
“Hắn không sao chứ?” Khẽ cau mày, Phong Duyên Thương có võ công cao siêu vậy mà hắn cũng bị thương, nói vậy vây quét Ưng Thủy Lĩnh cực kỳ nguy hiểm.
“Đầu vai Vương bị tên đâm trúng, chảy máu khá nhiều.” Hộ vệ trả lời, thật ra mũi tên đâm về phía giữa tim của Phong Duyên Thương nhưng hắn phản ứng mau tránh khỏi chỗ yếu nên mới đâm trúng vai.
Nghe xong, Nhạc Sở Nhân vòng qua bọn họ nhanh chóng đi tới cuối đường, nhưng mà hộ vệ của Cần vương phủ tới đây thật đông, đợi đến khi nàng tới được lối ra, mặt trời muốn lặn xuống núi rồi.
Lối vào địa đạo, có hộ vệ Cần Vương phủ và binh lính của Diêm Cận đứng cạnh một cái thang được nối với bên trên mặt đất. Nhạc Sở Nhân leo lên, mới phát hiện miệng cái địa đạo này là một cái giếng.
Chỗ này là một tiểu viện hoang vu, bốn bề toàn núi, có mấy tòa nhà, đột nhiên nhìn lên giống như thê ngoại đào nguyên, nhưng mà trong không khí tràn đầy mùi mấu tươi, bởi vì nơi này vừa phát sinh một cuộc huyết chiến.
“Vương Gia ở nơi nào?” Vừa ra ngoài đã thấy Nghiêm Thanh, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bước tới hắn, Nghiêm Thanh chắp tay làm lễ ra mắt sau đó dẫn đường cho nàng.
Có hai hộ vệ đứng canh giữ ở bên ngoài một gian phòng, Nhạc Sở Nhân bước tới đẩy cửa ra, quay đầu nhìn bên trái gian phòng, trên một cái giường, Phong Duyên Thương nằm trên một cái giường dường như đã ngủ thiếp đi.
Đóng cửa lại, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng bước đến, sắc trời bên ngoài đã hơi tối, ngọn đèn dầu trong phòng cũng tản ra ánh sáng yếu ớt, mượn chút ánh sáng này nhìn thất sắc mặt Phong Duyên Thương có chút tái nhợt.
Ngồi xuống bên cạnh giường, Nhạc Sở Nhân giơ tay lên từ từ vén trường sam trên người hắn ra, vết máu trên đầu vai tiến vào trong tầm mắt. Hắn mặc quần áo trong, bên trong dũng được băng bó nhưng vết máu vẫn thấm ra ngoài.
“Đến rồi sao.” Chẳng biết người trên giường mở mắt lúc nào, mắt phượng cười chúm chím nhìn nàng, anh tuấn mê người.
“Đứng lên, ta xử lý lại cho ngươi.” Đỡ hắn ngồi dậy, sau đó cởi quần áo của hắn ra rồi lại cởi bỏ lớp băng gạc đã thấm máu kia, vết thương hình tam giác tiến vào trong tầm mắt, thật sự là vết thương do mũi tên tạo thành. Nếu đâm trúng bộ phận trọng yếu, chắc chắn mất máu mà chết.
“Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Chúng ta cũng gặp trận pháp, nhưng không người nào bị thương.” Đem cuốn trấn lấy ra, lấy kim châm che huyệt vị nơi đầu vai hắn lại, trong nháy mắt vết thương không còn chảy máu nữa.
“Mấy trăm người bị nhốt trong trận, không người nào hiểu được cách phá trận, ta đành phải tiến vào trong trận mới có thể phá trận. Trận pháp này tương đối lợi hại, người thiết kế trận này không kém gì quỷ tài Tề Bạch. Đối với trận pháp ta chỉ đọc vài quyển sách, chưa bao giờ thực hành, lần này chỉ chịu bị thương da thịt một chút, đã rất may mắn.” Hắn ôn nhu nói, Nhạc Sở Nhân xử lý vết thương của hắn, giống như hắn không cảm thấy đau đớn.
“Nói ngươi thông minh thật đúng là không uổng. Chúng ta gặp phải trận pháp rất lợi hại ở Tần gia, tên gì Vân Long Thất Tinh trận. Trước kia ta không tin trận pháp lợi hại như vậy, hôm nay cũng được mở mang kiến thức.” Thở dài, đáng thương cho ánh mắt thiển cận của nàng.
“Vân Long Thất Tinh trận, sát trận!” Ánh mắt Phong Duyên Thương khẽ biến, sau đó tiếp tục nói: “Diêm Tướng quân là một người toàn tài.” Lần này hắn tuyệt đối chân thành cảm thán.
Miệng Nhạc Sở Nhân giật giật, nàng vốn muốn nói không phải chỉ có một mình Diêm Cận phá trận, nhưng lời đến khóe miệng mới phát giác được không ổn, lập tức nuốt trở lại.
Nhưng mà, theo như cách nói của Phong Duyên Thương, Vân Long Thất Tinh trận khẳng định rất lợi hại, dáng vẻ Bùi Tập Dạ vẫn luôn rất thoải mái, xem ra hắn hiểu được cũng rất nhiều. Như thế, không khỏi làm cho Nhạc Sở Nhân có chút kinh ngạc, đồng thời lại có chút lo lắng. Nếu là địch, không biết tình cảnh như thế nào.
Nhạc Sở Nhân không mang đầy đủ dụng cụ, tuy chỉ là xử lý đơn giản, nhưng tuyệt đối tốt hơn những tên hộ vệ kia nhiều.
“Ngươi ngủ một lát đi, trời sáng chúng ta trở về.” Đỡ hắn nằm xuống, Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên giường nắm tay của hắn từ từ nói.
“Tới đây.” Lôi kéo nàng tới ngực mình, vai trái hắn bị thương nhưng vai phải vẫn tốt.
Thuận thế nằm xuống, Nhạc Sở Nhân vùi mặt trong ngực hắn, một tay ôm hông của hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, nghe quy luật nhịp tim của hắn, sự việc hôm nay giống như một giấc mơ.
“Đã gặp được chủ nhân của tần gia?” Âm thanh của Phong Duyên Thương dịu dàng như gió.
“Ừ. Chỉ là sau khi phá xong Vân Long Thất Tinh trận hắn sẽ chết, đáng tiếc cho hắn.” Nhạc Sở Nhân ôm hắn trong lòng mơ hồ có mấy phần lo sợ. Nếu như có một chút sai lệch, như vậy hắn có thể sẽ mất mạng. Nàng còn không có ở bên cạnh hắn cũng không kịp cứu hắn, như vậy nàng phải làm sao bây giờ?
“Chỉ sợ là hắn đã sớm chờ cái ngày này, Tần gia không giống Ninh Dự.” Có lẽ người thông minh hiểu được ý tưởng của người thông minh, Phong Duyên Thương hình như có thể cảm thấy sự bất đắc dĩ của Tần Như Hải.
“Người Tần gia đều chết hết, hai ba ngày trước đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình Tần Như Hải, nhưng mà hôm nay hắn cũng đã chết.” Ôm hắn thật chặt, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng nói.
“Cái giếng sân sau là lối vào kho binh khí, ngươi và Diêm Tương quân phát hiện ra cái gì rồi?” Hắn cũng không biết Nhạc Sở Nhân đến từ đâu, nhưng khẳng định bọn họ sẽ phát hiện ra cái gì đó.
“Phát hiện ra kim khố. Lối vào kim khố ở chỗ Tần Như Hải, ta và Diêm Cận đi vào từ chỗ đó sau đó thì đi tới nơi này.” Nàng đã phân phó bọn Trương thư sinh rút lui, mặc dù lấy đi chưa được một nửa kim ngân tài bảo, nhưng cũng được một phần ba.
“Như thế nào? Có giống như trong lời đồn?” Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, thật ra Nhạc Sở Nhân không nói, hắn cũng đoán được nhất định nàng có động tay rồi.
“Ừ, khá tuyệt vời.” Ở nơi đó, nửa tháng không cần nước và gạo chỉ sợ cũng không cảm thấy đói khát, khắp nơi óng ánh màu vàng, ai còn nhớ ăn cơm hay uống nước nữa?
“Sau hôm nay, ngươi thuận lời thành người giàu có một phương rồi, nếu Bổn vương có khó khăn, Nhạc phú thân hãy niệm tình nghĩa giơ tay trợ giúp cho.” Phong Duyên Thương hơi chế nhạo trêu chọc, Nhạc Sở Nhân hé miệng không nói. Hắn biết nàng lấy đi không ít vàng bạc châu báu của Tần gia, vì không muốn để cho nàng đắc ý cho nên cố ý trêu chọc cười nhạo nàng một phen.
Chỉ là cười liền cười, thấy hắn đang bị thương, nàng cũng không cần so đo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.