“Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” 
“Nô tì thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” 
“Được, được, được, nhanh bình thân.” Thái hậu vui vẻ để bọn họ đứng dậy. 
“Thái tử phi bệnh nặng lắm sao?” 
“Bẩm Thái hậu, bệnh của tỷ tỷ đã đỡ hơn nhiều, buổi sáng ra cửa còn dặn nô tì thỉnh an người.” 
“Ừ, nàng có tâm là được rồi.” Thái hậu khẽ gật đầu. 
“Hoàng tổ mẫu sáng suốt rung động lòng người, làm chúng con không thể so sánh.” Vương Ngâm Tuyết thấy Thái hậu phản ứng bình thường liền biết đây là đang trách tội Thái tử phi không tới, bắt đầu lấy lòng Thái hậu. 
“Ha ha, nha đầu ngươi nói ngọt, trách không được Tứ nhi đi đâu cũng mang theo ngươi bên người.” Thái hậu cười lớn, ai mà không thích nghe lời nịnh hót, huống chi một nữ nhân đã già còn được người khác khen ngợi mỹ mạo. Vương Ngâm Tuyết nghe xong thẹn thùng nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, sau đó cười nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu chỉ biết chê cười nô tì.” 
Thái hậu nói chuyện với bọn họ, không hề đề cập tới chuyện Mộ Dung Thiên Thần và Lý Linh Lan vừa đi. Tuy nàng ở hậu cung, nhưng chuyện ở đại điện vẫn biết vài phần, cũng biết huynh đệ bọn họ phân tranh, bất quá lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng không thể bên nặng bên nhẹ, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng, nàng cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, dù sao ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, sinh ra ở gia đình Đế vương đúng là bi ai. 
Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đi tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/172790/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.