Đường Tĩnh vừa tới hiệu thuốc bắc, Thẩm Phong Minh liền ôm chầm lấy nàng: “Tiểu tử ngươi gần đi chơi bời ở đâu mà lâu như vậy không tới hả?”
Đường Tĩnh chịu không nổi sự nhiệt tình của hắn, đẩy hắn ra, hơi ghét bỏ nói: “Tránh xa ta một chút, cả ngày lôi lôi kéo kéo, ta lại không thích ngươi.”
“A, ngươi nói vật thật quá tổn thương trái tim của ta rồi.” Nói xong còn phô trương lấy tay áo lau lau nước mắt, nức nở mấy tiếng.
“Được rồi, được rồi, đừng náo loạn nữa.” cuối cùng Đường Tĩnh phải ngăn cản hắn, nếu không ai đáp lại, hắn sẽ tiếp tục làm ầm ĩ, giở trò nhiều hơn.
Đường Tĩnh đi tới trước mặt lão giả, cung kính chắp tay hành lễ: “Qúy thúc.”
“Đến sao?” Lão giả râu bạc vân vê bộ râu của mình, hòa ái hỏi Đường Tĩnh.
ở chung lâu ngày mọi người đều biết, lão giả kia gọi là Vương Qúy, tự là Vô Công, mọi người đều gọi hắn là Qúy thúc thúc. Mọi người đều cảm thấy gọi Công thúc khó nghe. Ông ấy vốn là Ngự y trong cung, sau vì con gái bất hạnh qua đời, Ông thương tâm từ quan chu du thiên hạ, hai năm qua thân thể phu nhân không tốt nên muốn dừng lại một chỗ, để cho phu nhân từ từ dưỡng thân.
Đúng lúc Đồng Thiện đường tuyển đại phu, cho nên liền đến. Qúy thúc có y thuật tốt, mấy năm đi du lịch các nơi, thấy nhiều chứng bệnh nan y, cho nên kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, bệnh nhân tìm hắn rất nhiều. Cho dù Ông ấy là người có nhiều kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/172787/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.