Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trái tim mềm xuống, lần trước hắn trúng độc thân thể không có nơi nào thoải mái, đau đớn vùng ngực mấy ngày nay cũng không bị phải.
“Được rồi đừng khóc nữa, là Bổn vương hiểu nhầm ngươi.” Mộ Dung Thiên Thần luống cuống an ủi nàng.
“Vốn là trách nhiệm còn cái gì mà xem như?” Đường Tĩnh nhất quyết không chịu buông tha.
Nhìn hắn vụng về dỗ nàng, Đường Tĩnh cũng hết thương tâm, nàng vốn không phải người già mồm cãi láo, chỉ mới đến đây, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu làm cho nàng sợ hãi, sau khi khóc xong lại thư thái hơn nhiều. Hiện tại bắt được cơ hội này chỉ muốn trêu chọc khối băng này, hắn chưa bao giờ bày ra sắc mặt hòa nhã với nàng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Mộ Dung Thiên Thần có chút bất đắc dĩ.
“Phốc...” Đường Tĩnh không nhịn được mà bật cười.
“Đùa ngươi thôi, ta làm sao lại không phân biệt phải trái như vậy.”
Như thế nào lại không phải? Mộ Dung Thiên Thần thầm nghĩ, nhưng lại không dám nói. Nữ nhân khóc là phiền toán nhất, thứ hắn ghét lại gặp phải, không biết hắn sau này muốn nhìn Đường Tĩnh khóc lại rất khó nha.
Đường Tĩnh định trước châm cứu cho hắn.
“Ngươi có võ công sao?” Đường Tĩnh bắt mạch cho hắn gặp được dòng khí cường đại, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua, cũng không dám nói có phải là nội lực mà người cổ đại hay nói tới hay không.
Hắn có võ công không mấy ai biết, Mộ Dung Thiên Thần do dự có nên nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/172781/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.