Nhìn con ngựa cao lớn Đường Tĩnh có chút chột dạ, nhỏ giọng nén giận: "Lại còn cưỡi ngựa."
Mộ Dung Thiên Thần trấn an cười: "Yên tâm, không phải nàng cưỡi." Nói xong chân dẫm lên bàn đạp, thân hình mạnh mẽ nhảy lên lưng ngựa, vươn tay kéo Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh sợ hãi vươn tai, Mộ Dung Thiên Thần cầm chặt tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. "Ngồi xong rồi à?" Nhẹ giọng hỏi Đường Tĩnh, âm thanh ôn nhuận trầm thấp vang lên bên tai, như có hàng ngàn sợi lông vũ gãi bên tai nàng, tê dại.
Đường Tĩnh cố gắng ổn định trong lòng gật gật đầu, Mộ Dung Thiên Thần quất roi, tuấn mã nghênh ngang mà đi. Gió gào rít bên tai, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa, Đường Tĩnh thỏa mãn dựa vào trong lòng hắn, tầm nhìn trên lưng ngựa kéo dài vô tận...
Ước chừng một khắc, tầm nhìn của Đường Tĩnh bị những ngọn núi ngăn cản, chung quanh đều là ngọn núi cao ngất, chỉ có dưới chân bọn họ là mảng cỏ vàng khô, đi về phía trước là một hồ nước trong như suối, trên mặt hồ toát là hơi nóng, thạch bích ở đám hơi khói trở nên mơ hồ.
Đường Tĩnh mở to mắt nhìn phía trước: Ôn tuyền? Nàng dùng ánh mắt hỏi Mộ Dung Thiên Thần, hắn gật dầu: "Nàng còn nhớ sao?" Nàng nhớ lúc trời lạnh vô ý nói ra một câu, lúc đấy hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, còn tưởng hắn không để ở trong lòng.
"Ta lệnh cho người Phong Vũ lâu tìm mãi mới được, nên nghĩ muốn mang nàng tới đây. Là Ôn tuyền nàng nhắc tới sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/1634038/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.