"A... A... cám ơn trời đất, cảm ơn trời đất." a Tựu vui vẻ than thở, nói xong lại quỳ xuống: "Thỉnh Vương phi trách phạt, nô tì không một câu oán hận."
"Ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi."
"Vương phi thật sự không trách nô tỳ sao?" a Tựu vui vẻ, nhưng vẫn mang theo sự dè dặt, có chút lo lắng.
"Đương nhiên, ngươi đứng lên đi," Tục ngữ nói, người không phải là thánh hiền, không có nói quá, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng a Tựu là cô nương thiện lương.
"Thất thần làm cái gì, nhanh đứng lên đi, không lẽ còn muốn ta đỡ ngươi."
"Không dám, không dám." Nói xong liền vội vàng đứng lên.
"Cho ngươi." Đường Tĩnh đưa cho nàng mấy bao thuốc bột màu đen.
"Vương phi, đây là cái gì?" vẻ mặt a Tựu đầy cảnh giác.
"Cầm lấy, cái này không phải cho ngươi."
"Đó là?" Đưa qua, Đường Tĩnh nhẹ giọng bên tai A Tựu phân phó mấy câu, càng nói sắc mật Tựu càng trầm xuống.
"Đi đi, nhanh đi đi." Sau khi nói xong Đường Tĩnh cảm thấy mỹ mãn nói.
"Vương phi, phải làm như vậy sao?" Vẻ mặt Tựu có chút không tình nguyện.
"Không đi ta liền nói chuyện hôm nay cho Thanh Phong ca của ngươi." Vẻ mặt Đường Tĩnh giống như sát thần hù dọa nàng.
"Đừng, đừng, ta làm, ta lập tức đi làm." a Tựu xua tay, ngàn vạn lần không được để cho Thanh Phong ca biết.
"Được rồi, nhanh đi đi." Đường Tĩnh đổi giận thành vui, cười hì hì nói: "Sau khi xong việc ta để cho người và Thanh Phong ca của ngươi thành thân, như thế nào?"
Nghe nói thế, sắc mặt vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/1634031/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.