Bất tri bất giác đã về phủ Thái thú, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh về phòng của mình, Phong Minh cũng nhấc chân về phòng của mình. 
“Phong Minh, về nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta để cho người ta mang thức ăn qua cho ngươi.” 
“Đa tạ Vương phi, ta vẫn tự mình đi ăn.” 
“Ngươi còn khách khí như vậy, ngươi mệt mỏi tới trưa vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.” Đường Tĩnh cười nhẹ. 
Phong Minh còn muốn nói thêm gì đó thì Mộ Dung Thiên Thần đã lộ vẻ không vui. 
“Vương phi đưa ngươi còn từ chối cái gì, nhận lấy đi.” Nói xong liền kéo Đường Tĩnh trở về phòng, Phong Minh bất đắc dĩ lắc người đi vào phòng. 
“”Làm sao chàng là dùng thái độ không tốt đó với Phong Minh?” Mới trở về phòng, Đường Tĩnh bắt đầu oán giận, cả đường đi không cho Phong Minh sắc mặt tốt, càng nghĩ càng thấy Phong Minh không đáng như vậy, “Thiệt thòi người ta vất vả giúp chàng tìm phương thuốc chữa dịch bệnh.” 
Mộ Dung Thiên Thần cười cười nghe nàng oán giận cũng không tức giận, nghĩ thầm nếu không phải vì nàng hắn mới như vậy sao. 
“Chàng đáng lẽ phải nói một câu chứ.” Lâu như vậy vẫn một mình nàng nói, hắn không nói một lời, giống như sự tức giận của nàng đều đánh vào bông, không một tiếng vang. 
“Nói lâu khát nước rồi, có cần ta rót nước cho nàng không?” 
“...” Đúng là nói vô ích. “Ta không nói cái này.” 
“Được rồi, lần sau ta sẽ đối tốt với hắn.” Vừa nói vừa rót ly trà mang cho nàng. 
“Không được gây khó dễ với hắn.” Đường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/1634025/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.