Đường Tĩnh tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng từ từ mở mắt liền nhìn thấy Xuân Ngọc đang canh giữ bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Xuân Ngọc.”
Xuân Ngọc nhìn thấy nàng tỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hét lên: “Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh.”
Đường Tĩnh nâng mắt nhìn nàng cười cười: “Ta ngủ rất lâu sao?”
“Đúng vậy, đã ba ngày, làm chúng ta thật lo lắng. Người không biết ba ngày này Vương gia không ăn không uống ở bên cạnh người không chợp mắt. Ngay cả thuốc đều là tự hắn làm, không cho chúng ta nhúng tay.”
Nghe đến chuyện này, cảm thấy được bọn họ quan tâm, trong nháy mắt Đường Tĩnh cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân, hốc mắt có chút nóng lên, cười nói: “Vậy Vương gia đâu?”
“Hiên vương gia không đành lòng Vương gia không ăn không uống, sợ thân thể của hắn không chịu nổi cho nên để hắn đi nghỉ ngơi.”
“Hiên vương gia đến đây lúc nào?”
“Tiểu thư, chúng ta đang ở Hiên vương phủ, người đang ở phòng Hiên vương phi.” Tinh tế đánh giá một phen, mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng, cửa khắc hoa có ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua. Khắp phòng bài trí đẹp đẽ cao quý, khắp nơi lộ ra sự tinh xảo không phải là phong cách của Thần vương phủ, quả thật không phải là phòng của nàng.
Đường Tĩnh gật đầu: “Tại sao ta ở chỗ này?” Lấy tay chống vào bên cạnh giường muốn đứng dậy, trước ngực đau đớn làm cho nàng không nhịn được mà đau đến nhe răng.
“Vương gia nói Vương phủ cách xa Phủ thừa tướng, sợ người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuong-doc-sung-kieu-the/1634013/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.