Khang Hi đã tò mò về Tô Viên Viên, tối hôm đó đương nhiên sẽ đến Thừa Càn cung dùng bữa. Tô Viên Viên mới sáu tuổi, Dận Chân cũng mới mười một tuổi, hậu viện chưa có người, đương nhiên vẫn tính là hài tử, bọn họ giống như một nhà bốn người vui vẻ cười nói, không tị hiềm quá nhiều.
Tô Viên Viên hoàn mỹ sắm vai một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu lại cơ linh thông tuệ, đậu đến Khang Hi cười vang liên tục, phiền não tiền triều đều ném ra sau đầu, vui vẻ thuận miệng hỏi Tô Viên Viên thích cái gì, muốn thưởng vài thứ cho nàng.
Tô Viên Viên khẽ đảo tròng mắt, ra vẻ mong đợi nói: "Ngài có thể thưởng con một cây trâm cài sao?"
Đồng Giai Uyển Nhàn cười cười búng nhẹ lên trán nàng, "Tiểu nha đầu này, con mang trâm cài thế nào? Tóc còn chưa đủ dài đâu, mang châu hoa xinh đẹp hơn."
Tô Viên Viên nghiêng nghiêng đầu, "Vậy sao? Thế sao Đức phi nương nương lại muốn đưa trâm cài cho con? Làm con nghĩ mình cài trâm cũng xinh đẹp."
Khang Hi và Đồng Giai Uyển Nhàn đều hơi hơi thu liễm nụ cười, Khang Hi nhàn nhạt hỏi: "Huyên Oánh mới tiến cung đã gặp qua Đức phi rồi sao?"
"Đúng vậy, lúc con đi tiếp biểu ca từ học đường trở về thì gặp Đức phi nương nương, nương nương nói nàng thân mình nặng nề, phải mất thật nhiều ngày mới làm xong một bộ xiêm y cho biểu ca, còn chuẩn bị canh hầm cùng điểm tâm để biểu ca bồi bổ. Đức phi nương nương còn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vuc-nguoi-minh-cuong-ma/2739848/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.