Chương trước
Chương sau
Tình trạng tâm lý của Trác phu nhân rõ ràng rất bất thường, Trác Phong xin lỗi cảnh ngục, nói có lẽ do mình đã nói sai điều gì đó mới khiến Trác phu nhân kích động, về sau hắn sẽ không tới nữa. Chuyện này đã ở trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo, nữ cảnh ngục đương nhiên biết, còn trấn an hắn vài câu. Trong mắt cô, Trác phu nhân bị bạn tù khi dễ quá tàn nhẫn mới đột nhiên điên cuồng, bất quá, loại người như thị không đáng đồng tình.

Rời khỏi ngục giam, thấy Tô Viên Viên đang đứng chờ bên ngoài, Trác Phong ôm nàng lên hạ giọng cười nói: "Thành công, quả nhiên làm chuyện trái với lương tâm vĩnh viễn không thể yên tâm thoải mái."

Tô Viên Viên cười mị mắt, "Thật tốt quá! Về sau ngươi không cần tới thăm nữ nhân hư hỏng kia, tháng trước viết mười phong thư, mỗi lần đều phải lao lực suy nghĩ viết thế nào để kích thích bà ta, quá phiền toái."

"Tuy hơi phiền toái nhưng hiệu quả không tồi. Ta cho rằng phải cần ít nhất ba tháng mới được, không nghĩ tới bà ta người gặp người ghét, ở bên trong đó bị người khi dễ quá nhiều, thật đỡ tốn sức." Trác Phong tâm tình thực tốt, "Được rồi, chúng ta đi thôi, nhìn xem bước tiếp theo nên làm cái gì."

Trác Phong dù làm việc gì đều phải nghiêm túc lập sẵn kế hoạch, suy xét tới rất nhiều nhân tố, chuyện Trác phụ mang tiểu tam trẻ tuổi về nhà chuẩn bị kết hôn chính là sự thật. Năm đó lão ta có thể bỏ vợ bỏ con, bây giờ đương nhiên có thể làm thêm một lần nữa, huống chi mẹ con Trác phu nhân còn làm lão mất hết mặt mũi. Cho nên từ trước khi Trác phụ hành động, Trác Phong đã nhắc mãi chuyện này trước mặt Trác phu nhân, chính là cố ý đào hố chờ bọn họ nhảy.

Trác phu nhân phát điên không lâu, trác phụ đã kêu luật sư đưa giấy thỏa thuận ly hôn vào ngục giam. Trác phu nhân phát cuồng, túm chặt luật sư hỏi có phải Trác phụ có tân hoan không, cô ta có mang thai thật không, nói muốn nghe lời thật mới bằng lòng ký tên. Luật sư không chịu được quấy nhiễu, đành phải xin chỉ thị Trác phụ nên trả lời như thế nào. Trác phụ tự nhiên không coi Trác phu nhân ra gì, trực tiếp nói nửa năm sau mình sẽ có thêm một đứa con trai.

Ai cũng không nghĩ tới Trác phu nhân nghe xong thì đương trường đánh người! Thị cào mấy đường trên mặt luật sư, giấy thỏa thuận ly hôn cũng bị xé nát nhừ, nếu không phải cảnh ngục kịp thời tới chế phục thị, chỉ sợ vị luật sư này còn thảm hại hơn nhiều, thị hiện giờ quả thực như chó dại, gặp người liền cắn!

Xét thấy Trác phu nhân đã nhiều lần biểu hiện ra vấn đề về khống chế cảm xúc, cảnh ngục đưa thị đi làm giám định tinh thần, kết quả phát hiện trong dòng họ thị từng có bệnh sử bệnh tâm thần, mà thị hành sự cực đoan như vậy chính là vì thị mắc bệnh tâm thần cường độ thấp! Lần này phải chịu nhiều kích thích dồn dập, Trác phu nhân tinh thần hoàn toàn hỏng mất, biết được mình bị tâm thần, thị lại càng trở nên cuồng loạn.

Nhưng tình huống của thị đã không thích hợp ở trong ngục giam bình thường, cảnh sát yêu cầu Trác phụ ký tên xong trực tiếp đưa thị tới bệnh viện tâm thần. Bệnh của Trác phu nhân còn đang ở cường độ thấp, nếu chú ý chăm sóc, giữ vững tâm tình bình tĩnh còn có khả năng sinh hoạt bình thường, nhưng nếu bị đưa vào bệnh viện tâm thần, dù không có bệnh cũng sẽ bị kích thích thành bệnh, lại còn không có ai quan tâm săn sóc, bệnh tình của thị chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng hoàn toàn điên mất!

Trác Phong cũng không ngờ Trác phu nhân lại mắc bệnh tâm thần, hắn chỉ cảm thấy người hay hành sự cực đoan như thị rất dễ bị kích thích, xem ra chuyện gì đều có nguyên do, nhưng thật ra chó ngáp phải ruồi hoàn toàn giải quyết nữ nhân từng thương tổn mẹ hắn! Tiếp theo liền đến phiên Trác phụ, xét đến cùng thì người có lỗi lớn nhất chính là Trác phụ, lão mới chính là kẻ không có quyền sống yên ổn thoải mái!

Trong khoảng thời gian này Tô Viên Viên cũng theo sát Trác phụ, nàng không hiểu thương nghiệp buôn bán, nhưng Trác Phong đã tra tư liệu rồi chỉ cho nàng các lĩnh vực dễ dàng xảy ra vấn đề nhất, nàng chỉ cần nhìn chằm chằm những chỗ đó là được. Qua hơn một tháng, nàng chỉ sưu tập được một chút chứng cứ râu ria, nhưng Trác phu nhân đột nhiên tiến bệnh viện tâm thần, Trác phụ bắt đầu chỉnh đốn tài sản, chuyển nhà, rửa sạch két sắt, lập tức khiến nàng bắt được nhược điểm của lão, lão ta dám bảo lưu lại danh sách quan viên đã hối lộ trong mấy năm gần đây!

Trác phụ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lão có thể trở thành thương nhân giàu có nhất tỉnh, đương nhiên không thể thiếu thủ đoạn ngầm. Có lẽ lão ta lưu lại chứng cứ chỉ vì tạo đường lui cho mình, để tránh bị coi thành con tốt thí. Lại không nghĩ rằng trên thế gian này tồn tại một yêu tinh xuất quỷ nhập thần như Tô Viên Viên, làm nàng thuận tay nhặt được tiện nghi cực lớn!

Tô Viên Viên cao hứng phấn chấn ôm sổ sách chạy về nhà tranh công, "Thế nào, thế nào? Ta thực giỏi đúng không? Lão ta giấu thứ này như bảo bối, ta lập tức trộm ra! Ta thấy, ta có thể đi làm thần trộm được đó!"

Trác Phong vừa lật xem sổ sách vừa xoa xoa đầu nàng, "Ngươi bớt xem phim một chút."

Tô Viên Viên nhăn nhăn cái mũi, "Nhưng ngươi đặt hết chú ý vào đám số liệu loằng ngoằng kia rồi, ta không xem phim thì làm gì, ngươi chẳng chịu chơi với ta."

Trác Phong xoa bóp lỗ tai nàng cười nói: "Chờ thi đại học kết thúc sẽ cùng ngươi chơi mỗi ngày, đến lúc đó thì đừng chê ta phiền."

"Ta mới không chê đâu, cả đời đều không chê!"

"Ta nhớ dai lắm đấy, ngày nào đó ngươi dám chê ta, ta liền tìm dây xích buộc ngươi lại bên người!" Trác Phong vui vẻ đùa giỡn nàng, bế Tô Viên Viên lên nói, "Đi thôi, chúng ta đi xử lý phần bằng chứng này."

Trác Phong cẩn thận xóa hết vân tay trên sổ sách, lại chụp từng tờ truyền tới trên mạng. Tự xưng là một hacker không quen nhìn hành vi của Trác phụ mới hack máy tính lão tìm được những ảnh chụp này, công khai cho mọi người biết một kẻ cặn bã làm thế nào để trở thành nhân sĩ thành công. Ảnh chụp lại tạo thành sóng to gió lớn, bất đồng với ân oán tư nhân lúc trước, lần này chính là án tham ô nhận hối lộ, đề cập đến không ít quan viên, là vấn đề chính trị!

Các võng hữu sôi nổi báo nguy, cũng nhanh chóng khuếch tán chứng cứ lên các diễn đàn lớn. Mà Trác Phong đã tắt di động, hơn nữa còn nặc danh gửi sổ sách tới nhà Phương Lâm Lâm, coi như gián tiếp gửi vật chứng tới tay Phương thị trưởng.

Phương thị trưởng là bối cảnh kinh thành, hạ phóng tích cóp tư lịch, cuối cùng ông nhất định sẽ trở về kinh thành. Hành vi tham ô nhận hối lộ này chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, tiếp tục điều tra sâu hơn sẽ là một công tích lớn. Lấy năng lực của Phương thị trưởng, đến bước này căn bản không cần Trác Phong tham dự, phe phái của ông sẽ trực tiếp theo dõi kẻ phạm tội, bắt đầu hành động đả kích oanh oanh liệt liệt. Mà Trác phụ chính là mắt xích đầu tiên của vụ án, lão lập tức trở thành tồn tại vạn người thống hận, nếu không phải cảnh sát tróc nã lão at quy án, chỉ sợ quá không được mấy ngày lão sẽ bỏ mạng!

Trác phụ cũng biết rõ chính mình đã chọc phải chuyện gì, sau khi bị bắt lão cũng không dám nghĩ cách đi ra ngoài, sợ bị người ác ý trả thù. Tài nguyên của công ty bị đối thủ cạnh tranh chia cắt, nhân viên thi nhau từ chức, cả tân hoan kia cũng lập tức phá thai, cuốn hết tài bảo trong tủ sắt mất tích. Chỉ trong mấy ngày, từ một đổng sự trưởng phong cảnh đắc ý, lão ta ngã xuống đáy cốc, trở thành kẻ cô đơn.

Bởi vì đối thủ cạnh tranh tung hê càng nhiều thủ đoạn không hợp pháp lão từng làm, tường đảo mọi người đẩy, dù Trác phụ không muốn ngồi tù, lão ta cũng không thể chạy thoát pháp luật chế tài. Vì tình huống phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, Trác phụ bị phán mười lăm năm tù. Trác Phong ở toà án nhìn lão bị phán xử, khóe môi khẽ cong, trong lòng thầm nói: Mẹ, ngài có nhìn thấy không? Lão ta sẽ phải vượt qua quãng đời còn lại trong thống khổ, ngài có thể an tâm chuyển thế đầu thai rồi.

Trác phụ bị áp giải đi, vừa nhìn đến Trác Phong, lão lập tức kích động chửi ầm lên, "Là mày! Là mày đúng không? Mày chính là khắc tinh, khi còn nhỏ khắc chết mẹ mày, hiện tại lại tới khắc tao! Ai gặp phải mày đều không thể sống tốt, tràng hỏa hoạn kia sao không thiêu chết mày đi?!"

"An tĩnh!"

Không cần Trác Phong mở miệng, cảnh sát đã quát lớn, đè ép Trác phụ không cho lão nói nữa. Trác Phong đi tới trước mặt lão nhàn nhạt nói: "Ở ác gặp ác, muốn trách chỉ có thể trách ông lòng tham không đáy, cuộc sống yên ổn không muốn, một hai phải đi đường ngang ngõ tắt. Ông nói xem, nếu ông yên tâm cùng mẹ tôi an ổn sinh hoạt qua ngày thì chuyện này có thể xảy ra sao? Vất vả hơn hai mươi năm, hiện giờ còn không bằng năm đó ở nông thôn, đúng chứ?"

"Mày! Mày là đồ bất hiếu!"

"Trác tiên sinh nói năng cẩn thận, tôi không có cha, tôi là cô nhi." Trác Phong nói xong, xoay người bước nhanh rời đi. Hết thảy đã kết thúc, hắn cũng nên đổi cái thành thị bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, cùng bảo bối trân quý nhất của hắn.

Khi trận đại án ồn ào huyên náo này hạ màn, kỳ thi đại học cũng đúng hạn trườn tới. Trác Phong thỏa mãn sự chờ mong của mọi người, lấy điểm số siêu cao đạt được vinh quang Trạng Nguyên tỉnh, vượt qua người đứng thứ hai tới ba mươi điểm, chỉ kém mười điểm nữa là được điểm tuyệt đối, lập tức đổi mới kỷ lục điểm số trong kỳ thi đại học, tương lai nếu có người muốn siêu việt hắn cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Mà bởi vì Trác Phong từng tham gia rất rất nhiều cuộc thi, có không ít kỳ thi quốc gia, còn phần lớn đều đạt quán quân, nói hắn là Trạng Nguyên quốc gia cũng không quá, hắn hoàn hoàn toàn toàn chính là học thần!

Cái tên Trác Phong lại một lần thổi quét khắp cả nước, bất quá lúc này, không hề là chuyện ân ân oán oán, mà là vinh quang vui sướng. Quá khứ cực khổ đều trở thành biểu tượng của tấm lòng kiên định tiến tới, hắn lấy diện mạo ưu tú xuất sắc hoàn toàn mới xuất hiện trong mắt mọi người, hắn đã dùng thành tích của chính mình để chứng minh cực khổ không đáng sợ, chỉ cần nội tâm kiên định, đồng dạng có thể đạt được tiền đồ cẩm tú, hắn thành thần tượng của các học sinh, thành "con nhà người ta" mà các gia trưởng thích nhất. Ngay cả tư liệu ôn tập của hắn cũng được sửa sang lại để xuất bản, đài truyền hình của tỉnh, thậm chí cả đài truyền hình trung ương đều liên hệ hắn đưa ra ý muốn phỏng vấn, câu chuyện điển hình vượt qua gian nan chồng chất cố gắng vươn lên như vậy, đủ để trở thành tin tức được thật nhiều người chú ý!

Bởi vì hắn xuất sắc, những người từng thương tổn hắn càng có vẻ tội ác tày trời. Lúc Phó Tuyết Tình trở lại trường học nhận giấy báo điểm, ả không chỉ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, châm chọc mỉa mai, còn bị chặn trong WC xối một thùng lớn nước lạnh, cuối cùng chật vật chạy khỏi trường học. Nếu không vì ả, Trác Phong sẽ không chuyển trường, hắn sẽ là Trạng Nguyên của Nhất Trung, là học trưởng của bọn họ. Tại ngôi trường này, Phó Tuyết Tình nghiễm nhiên đã để lại tiếng xấu muôn đời, trở thành kẻ bị nhiều người phỉ nhổ nhất.

Phó Tuyết Tình trở về phòng trọ, lại phát hiện Trác Nhất Thần đã được phóng thích, đang chờ ả trước cửa phòng. Trác Nhất Thần bị ném vào trại giáo dục cải tạo ba tháng, hiện tại cả người đều lộ ra hơi thở u ám tối tăm. Nhìn đến Phó Tuyết Tình cũng không còn quan tâm ái mộ, gã cúi đầu đùa nghịch bật lửa, âm u nói: "Đã trở lại? Nhà tôi phá sản, thẻ ngân hàng bị đông lại, cô lấy đâu ra tiền thuê nhà? Cô dám ngoại tình?"

Phó Tuyết Tình hoảng sợ, ôm ngực lui về phía sau vài bước, hỏi: "Anh lại tới tìm tôi làm cái gì? Chúng ta đã chia tay, anh, anh mau đi đi, tôi muốn thay quần áo."

Ả toàn thân ướt đẫm, quần áo dính nhớp trên người vô cùng chật vật, thấy Trác Nhất Thần không quan tâm hỏi han lấy một tiếng, càng không có ý tứ giúp ả xuất đầu, ả thực thất vọng, càng cảm thấy đưa ra chia tay là đúng đắn.

Trác Nhất Thần lại cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nhìn xoáy vào mắt ả, nói: "Chia tay? Tôi đồng ý sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.