Không hiểu Tiểu Bạch hồ bị làm sao, Trác Phong lo lắng sốt ruột theo vào trong phòng thì thấy nàng đoan đoan chính chính ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ, mạc danh có một loại cảm giác nàng thực xa xôi thực mờ mịt, bộ dáng này, một con hồ ly bình thường không có khả năng làm ra được. Hắn nhịn không được hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì vậy?"
Tiểu Bạch hồ vô pháp giải thích, hé mắt nhìn hắn, nâng móng vuốt nhỏ chỉ ra ngoài cửa vẫy vẫy.
Trác Phong chần chờ nói: "Ngươi kêu ta đi ra ngoài, đừng quấy rầy ngươi?"
Tiểu Bạch hồ lập tức gật đầu, móng vuốt huy nhanh hơn kêu hắn mau chóng đi ra ngoài. Trác Phong tuy vẫn không hiểu, nhưng cũng nhìn ra tới Tiểu Bạch hồ là có chuyện quan trọng phải làm, không muốn hắn ở đây nhìn. Hắn do dự một lát rồi vẫn nghe lời rời khỏi phòng ngủ, cũng đóng cửa lại cho nàng, một mình một người ngồi trên sô pha phòng khách miên man suy nghĩ.
Tiểu Bạch hồ có linh tính như vậy, hắn nói cái gì cũng có thể nghe hiểu, làm bạn hắn, chiếu cố hắn, cứu hắn, hiện tại còn một mình ngồi trong phòng ngủ một bộ tĩnh tọa minh tưởng, hắn thật sự là không thể không nghĩ nhiều. Chẳng lẽ "Hồ tiên" trong truyền thuyết thật sự tồn tại sao? Tiểu Bạch chính là hồ tiên?
Trác Phong không thể nào tiếp thu suy luận này, trên đời này hết thảy đều có thể dùng khoa học tới giải thích, những thứ gọi là quỷ trong chuyện xưa đều là bởi vì không đủ hiểu biết mới sinh ra tâm lý sợ hãi, hồ tiên không thể có khả năng tồn tại được.
Nhưng mà, nếu Tiểu Bạch hồ chỉ một con động vật bình thường, vậy nàng có thể có chỉ số thông minh cao đến thế sao? Hơn nữa, Tiểu Bạch hồ vẫn luôn không lớn lên, cả thú y cũng không hiểu vì sao, đây rõ ràng là vi phạm lẽ thường. Tập tính của Tiểu Bạch hồ cũng hoàn toàn không giống như lời thú y nói, nàng có thể ăn mọi thứ, còn đặc biệt thích những món nhiều dầu nhiều muối, quả thực quá giống người.
Tóm lại, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Tiểu Bạch hồ không bình thường, từ đủ loại hành vi trong quá khứ, trừ bỏ ngoại hình, nàng hoàn toàn không khác gì nhân loại! Trác Phong đầu óc rối như tơ vò, nhưng thật ra cũng nhờ chuyện này mà quên sạch nỗi sợ hãi sau tai nạn. Hắn hiện tại chỉ muốn biết Tiểu Bạch hồ đang làm cái gì trong phòng, vừa mới ra tai nạn xe cộ, Tiểu Bạch hồ lại đột nhiên hành động kỳ lạ, hắn âu lo vô cùng. Hắn rất muốn đi tiệm net tra tra chút tư liệu về hồ tiên, nhưng lúc này lại không dám đi, không thể để Tiểu Bạch hồ ở nhà một mình được.
Rối rắm tới rối rắm đi, hai giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Trác Phong nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ không nhúc nhích, thời khắc lưu ý động tĩnh bên trong, cũng không dám đi tới gần sợ quấy rầy Tiểu Bạch hồ, sợ chính mình lỗ mãng làm hỏng chuyện, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra.
Trong phòng ngủ, Tiểu Bạch hồ không ngừng vận chuyển linh lực, chậm rãi hấp thu linh lực mới đạt được, dung nhập vào yêu đan. Nàng vốn sắp tu luyện ra cái đuôi thứ hai, chỉ bị ngăn ở điểm tiến giai không thể tăng lên được, hiện giờ có 100 điểm nguyện lực hóa thành linh lực, nàng phảng phất trực tiếp ngâm mình trong linh dịch, không hề trở ngại mà phá tan gông cùm xiềng xích, trực tiếp mọc ra cái đuôi thứ hai!
Mà hai giờ này nàng đều dùng để củng cố cảnh giới, ổn định tu vi. Nếu bên cạnh có người theo dõi, là có thể nhìn ra nàng hơi lớn lên một chút, hai cái đuôi tuyết trắng sau lưng nhẹ nhàng lay động, toàn thân tản ra vầng sáng ngà nhàn nhạt, ấn ký hình giọt nước nơi ấn đường cũng lóng lánh quang mang, chính là một con hồ ly tiên khí ngời ngời.
Rốt cuộc, vầng sáng dần tan, Tiểu Bạch hồ cũng mở mắt, nàng quay đầu lại, hưng phấn mà ôm lấy hai cái đuôi lăn vài vòng, phát ra tiếng kêu vui sướng. Nàng có hai cái đuôi! Tu vi thăng cấp rồi! Nàng tương lai có hi vọng! 001 nói đều là thật sự!!!
Trác Phong nghe được thanh âm vội vàng chạy tới trước cửa, lo lắng hỏi: "Tiểu Bạch? Ngươi làm sao vậy? Ta có thể tiến vào chứ?"
Tiểu Bạch hồ lúc này mới phản ứng lại đây, giờ còn bày đặt kêu la cái gì a, nàng đã có thể nói mà?! Nghĩ đến đây nàng lập tức hưng phấn lên, thu hồi cái đuôi thứ hai, nhảy đến mở cửa ra, vui sướng nói với Trác Phong: "Thư sinh, ta có thể nói rồi! Về sau ngươi không cần phải đoán ta có ý tứ gì nữa!"
Trác Phong khiếp sợ nhìn nàng, thân thể cứng đờ, tay vươn ra hung hăng véo đùi mình, kinh ngạc thảng thốt: "Ngươi vừa mới nói chuyện? Ngươi có thể nói? Không đúng, vì sao ngươi có thể nói?!"
Tiểu Bạch hồ cao hứng chạy thoăn thoát khắp phòng, sung sướng nói: "Bởi vì ta là hồ ly tinh a, hiện tại tu vi tiến giai, đương nhiên có thể nói chuyện." Nàng dừng lại nhìn Trác Phong, đầu nhỏ nghiêng nghiên nói, "Thư sinh, ngươi không cao hứng sao? Chẳng lẽ không thể tiếp thu ta là hồ ly tinh? Nhưng mà ta chính là hồ ly tinh a! Ngươi sẽ không thích ta nữa sao?"
"Không phải, không...... không phải không thích ngươi, cũng không có không cao hứng." Trác Phong theo bản năng mà giải thích, ngốc ngốc ngồi lên sô pha vuốt mặt, lại hung hăng véo đùi mình thêm lần nữa.
Trên đùi đau đớn làm mặt hắn vặn vẹo một chút, có thể xác định đây thật sự không phải nằm mơ! Hắn nhìn Tiểu Bạch hồ, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, "Ngươi, ngươi thật sự là hồ ly tinh? Hồ tiên? Là loại hồ tiên giúp người đoán mệnh tích góp công đức?"
Tiểu Bạch hồ ngẩn người, "Đoán mệnh còn có thể tích góp công đức? Kia không phải tiết lộ thiên cơ sao? Không bị sét đánh thì nên cảm tạ ông trời đi? Ai sẽ cho nàng công đức? Còn nữa nào có yêu thinh dám xưng tiên? Ngay cả lão tổ tông của ta trước khi phi thăng cũng không dám nói mình là hồ tiên a! Ta chính là chỉ hồ yêu, là tiểu yêu tinh."
Trác Phong đột nhiên có loại cảm giác tâm mệt, hắn khụ khụ hai tiếng, châm chước nói: "Cái kia... Tiểu Bạch, "hồ ly tinh" và "tiểu yêu tinh" đều không phải từ ngữ gì tốt, là dùng để mắng chửi người cùng ve vãn đánh yêu, ngươi, ngươi có thể đừng nói mình như vậy không? Quái quái."
"Đó là nhân loại các ngươi định nghĩa vớ vẩn, bọn họ biết hồ ly tinh cái dạng gì sao, mới không phải những nữ nhân hư hỏng hủy nhân duyên người khác đâu!" Tiểu Bạch hồ căm giận mà nói xong, lại sửa lời, "Ta đã sớm muốn nói với người nói, ta không phải "Tiểu Bạch", ta tên là "Viên Viên", "Tô Viên Viên"!"
Lúc này đến phiên Trác Phong ngây ngẩn cả người, "Viên Viên?" Hắn đánh giá hình thể Tiểu Bạch hồ, gật đầu nói, "Tên này đích xác rất thích hợp, là ta không tốt, trước có nhiều chó hoang, ta vì thuận miệng liền kêu các ngươi "Tiểu Bạch", "Tiểu Hắc", "Tiểu Hoàng" gì đó, không nghĩ tới...... Ách...... Cái khác...... Còn có sao?"
Tuy hắn chưa nói rõ ràng, nhưng Tiểu Bạch hồ lập tức hiểu hắn muốn nói gì, nàng nhảy lên lòng hắn, ngưỡng đầu nhỏ nói: "Không có nữa, ta chính là yêu tinh độc nhất vô nhị trên thế giới này, có phải rất bất ngờ? Rất kinh hỉ?"
Trác Phong thử thăm dò sờ sờ lông nàng, cảm giác nàng vẫn thân cận với mình như trước, bỗng nhiên yên lòng, ôm lấy nàng nói: "Đúng vậy, thực kinh hỉ, trách không được ngươi sẽ cứu ta, còn hiểu chuyện như vậy, nguyên lai ngươi là hồ yêu. Tiểu Bạch, không đúng, Viên Viên, cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu không coa ngươi, ta sớm đã chết."
Tiểu Bạch hồ tròng mắt chuyển động, cọ cọ bàn tay hắn, thân cận nói: "Bởi vì thời điểm ngươi uy chó hoang đối ta thực tốt nha, ngươi rất tốt với ta, cho nên ta cũng đối tốt với ngươi. Ngươi không phải đã nói chúng ta là thân nhân sao? Muốn vĩnh viễn ở bên nhau."
Trác Phong vừa mới vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch hồ tu luyện tiến giai sẽ muốn rời đi, rốt cuộc hồ yêu cùng tiểu hồ ly bình thường đương nhiên không giống nhau, không cần thiết lưu lại bên cạnh một phàm nhân như hắn. Không nghĩ tới Tiểu Bạch hồ cư nhiên nói như vậy, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, cao hứng nói: "Ngươi còn nguyện ý cùng ta sinh hoạt? Thật tốt quá!"
Hắn lúc này mới chân chính tĩnh tâm quan sát Tiểu Bạch hồ biến hóa, phát hiện nàng hơi lớn lên một chút, tuy rằng vẫn manh manh, thân hình chỉ bằng một con Phốc sóc khoảng 2 tháng tuổi, nhưng xác thật lớn hơn một chút, còn trở nên càng đẹp! Còn thanh âm của Tiểu Bạch hồ, mềm mềm, dễ nghe hơn bất cứ thanh âm nào hắn từng nghe qua, thật sự có thể làm mềm hóa lòng người, chỉ nghĩ đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất phủng đến trước mặt nàng!
Một tiểu hồ yêu độc nhất vô nhị nguyện ý vĩnh viễn ở bên hắn, còn có thể giao lưu, sống chung như thân nhân, thật sự quá ngoài ý muốn, quá kinh hỉ! Trác Phong đã tiếp nhận sự thực này, rốt cuộc kích động lên, vuốt vuốt lỗ tai Tiểu Bạch hồ, sờ sờ đuôi nàng, càng nhind càng thích thích, quả thực yêu thích không nỡ buông tay, "Quá khó tin! Ta nhất định là đời trước tích đức rất nhiều rất nhiều mới có thể gặp được ngươi, ngươi đáng yêu như vậy, thanh âm cũng rất hay, khẳng định là tiểu hồ yêu đáng yêu nhất trên đời này!"
Ân, đây là khen không sai, nhưng Tiểu Bạch hồ đột nhiên phản ứng lại, thanh âm nàng vì sao lại là cái dạng này?!! Các hồ yêu khác thanh âm không phải đều thực kiều mị sao??? Đến lượt nàng lại thành thành âm tiểu hài tử là thế quái nào? Ai muốn đáng yêu nhất trên đời? Ta chỉ muốn mị hoặc chúng sinh có được không?! Thật là tức chết mất thôi!!!
Nhưng ngẩng đầu nhìn đến Trác Phong cao hứng, hừ hừ, thôi vậy, hắn thích như thế......
Trác Phong lần lượt trải qua tam quan vỡ vụn, tiếp thu hiện thực, kích động hưng phấn, cuối cùng cảm giác chính mình được đến bảo bối trân quý nhất thiên hạ! Hắn vốn thích Tiểu Bạch hồ, hiện tại biết đối phương là hồ yêu, có thể nói chuyện, trong lòng yêu thích cơ hồ muốn trào ra! Có lẽ mười tám năm trước hắn thật sự quá gian khổ, gặp phải thật nhiều trắc trở, nhưng thời khắc này, hắn thật sự cảm tạ ông trời đã an bài cho hắn một cuộc sống như vậy, bằng không hắn sẽ gặp không đến bảo bối của hắn!
Một người một hồ yêu nói chuyện phiếm hai giờ liền, giống như mấy đời chưa được nói chuyện, đến khi cảm giác bụng hơi đói mới dừng lại chuẩn bị nấu cơm. Thời điểm mang Tiểu Bạch hồ ra cửa mua đồ ăn, Trác Phong cứ dặn dò mãi: "Nếu ngươi để mở người khác biết mình là hồ yêu, khẳng định sẽ bị bắt tới viện nghiên cứu, Viên Viên, ngươi ở bên ngoài nhất định không được nói chuyện, không thể biểu hiện quá khác biệt với hồ ly bình thường."
Tô Viên Viên gật gật đầu: "Yên tâm đi, ta đâu có ngốc!"
Yên tâm thế nào được? Trác Phong lại tiếp tục dặn dò: "Cùng người quen cũng không thể nói, cả Phương Lâm Lâm cũng không được, loại sự tình này người biết đến càng ít càng tốt."
Tô Viên Viên đương nhiên nói: "Ta cùng người khác nói làm gì? Ta chỉ nói chuyện cùng ngươi, thư sinh ngươi cứ yên tâm đi, ta mới không ngốc vậy đâu, ta tin tưởng ngươi mới nói cho ngươi, chúng ta không phải người một nhà sao? Người khác lại chẳng phải người nhà của ta."
Trác Phong biết Tô Viên Viên chỉ đối xử đặc biệt với một mình hắn, còn tín nhiệm hắn như vậy, tức khắc trong lòng nóng ấm, lại nhớ đến bộ dáng lải nhải như bà thím vừa rồi, không khỏi bật cười, lắc đầu ôm nàng lên, "Là ta quá khẩn trương, bất quá ngươi cái dạng này thật sự rất dễ làm người coi ngươi trở thành tiểu hài tử bảo hộ."
Tô Viên Viên không vui mà chụp hắn một vuốt, "Ta mới không phải tiểu hài tử đâu, ta đã một trăm tuổi! Ta sẽ lớn lên thực mau!"
Trác Phong kinh ngạc xoay xoay ngó ngó nàng, nhìn thế nào cũng nhìn không ra nàng đã một trăm tuổi, bất quá nghe nàng lời nói vẫn là cảm thấy tính tình nàng hệt như tiểu hài tử, cười nói: "Đúng đúng đúng, Viên Viên thực mau sẽ lớn lên, đến lúc đó sẽ biến thành tuyệt sắc mỹ nữ mi hoặc chúng sinh, mị lực vô biên."
Trải qua hai giờ nói chuyện phiếm, Trác Phong đã có chút hiểu biết Tô Viên Viên, biết nàng chí hướng suốt đời chính là tu luyện thành tiên, trừ cái đó ra còn muốn trưởng thành thành yêu tinh mị hoặc chúng sinh. Tuy hắn tưởng tượng không ra cái hình ảnh kia, nhưng này không trở ngại hắn nói nói làm Tô Viên Viên cao hứng.
Tô Viên Viên quả nhiên thật cao hứng, thoải mái nằm trong lòng ngực Trác Phong, lời nói tràn ngập hướng tới tương lai: "Ngươi chờ xem, chờ tương lai ta hóa thành hình người, khẳng định còn đẹp hơn đệ nhất đẹp nhất mỹ nhân trên đời, đẹp như lão tổ tông vậy!"
Trác Phong khẽ cười, "Nga? Lợi hại như vậy? Thế khi nào Viên Viên có thể hóa thành hình người?"
Tô Viên Viên tươi cười cứng còng, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào. Nàng phải kiếm được một vạn điểm nguyện lực mới có thể hóa hình, tích cóp vài thập niên cũng không đủ, Trác Phong khẳng định sẽ không thể nhìn thấy. Do dự một chút, nàng không có nói ra chân tướng, chỉ nói: "Cái này phải xem duyên phận, tu luyện nào có dễ dàng như vậy? Ta lần này vẫn là vì cứu ngươi tích góp công đức mới có thể đột phá tu vi, chuyện về sau liền tùy duyên đi."
"Ân, ngươi tâm tính tốt như vậy, về sau khẳng định có thể tu luyện thành tiên, không cần phải gấp gáp." Trác Phong vốn dĩ không có hiểu biết gì về lĩnh vực này, tự nhiên cũng sẽ không nóng lòng chuyện hồ ly hóa hình, ra đầu ngõ nhỏ liền không cùng nàng nói chuyện nữa, để tránh bị người khác phát hiện dị thường.
Thường ngày cơm trưa cùng cơm chiều họ đều ăn ở sủng vật cửa hàng, chỉ có bữa sáng tự mình mua. Nhưng chỉ mua vài lần, Trác Phong phát hiện Tô Viên Viên không thích ăn đồ ăn quầy quán nhỏ bên ngoài, liền dứt khoát mua vài dụng cụ làm bếp đơn giản, tự học làm. May mà tên tuổi học bá không phải giả, luyện tập không quá mười lần là đã có thể làm ra đồ ăn ngon, còn chiếu theo thực đơn học xong rất nhiều món ăn phức tạp, chỉ vì làm Tô Viên Viên ăn đến vui vẻ.
Hôm nay là ngày nghỉ, tuy rằng hắn xui xẻo thiếu chút nữa ra tai nạn xe cộ, nhưng lại ngoài ý muốn được đến thế gian chí bảo. Chuyện này đủ để rửa sạch rớt hết thảy đen đủi, cho nên hắn tính làm bữa tiệc lớn hảo hảo chúc mừng một phen.
Mở tủ lạnh chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng hắn làm cá sốt chua ngọt, thịt thăn chiên xù, đùi gà chiên sốt tương, thịt viên kho tàu, cộng thêm canh nấm. Trong tất cả các món chỉ có nấm canh là thanh đạm, còn lại đều là "khẩu vị nặng" mà Tô Viên Viên thích. Vốn dĩ hắn còn muốn làm thêm mấy món nữa, nhưng Tô Viên Viên cảm thấy ăn không hết quá lãng phí, hơn nữa làm nhiều đồ ăn cũng thực vất vả, nói thế nào cũng không cho hắn làm tiếp.
Dù chỉ là bốn đồ ăn một canh, nhưng đối với một người một hồ ly cũng là một bữa ăn thực phong phú. Trác Phong theo thường lệ chọn cà rốt qua chén Tô Viên Viên, cũng chọn ớt xanh đến chén mình, mà rau thơm làm gia vị đương nhiên ném hết đi. Tuy rằng bọn họ không thích ăn mấy thứ này, nhưng rất nhiều đồ ăn nếu không có đám gia vị đó thì thật sự không thể ăn, may mà bọn họ đã dưỡng thành thói quen, chọn tới chọn lui cũng không cảm thấy phiền toái.
Trác Phong tay nghề thực tốt, mỗi đạo đồ ăn đều trọn vẹn sắc hương vị, Tô Viên Viên ăn ngon lành, vừa ăn vừa khích lệ: "Ta đã sớm muốn rồi, thư sinh không hổ là thư sinh, học cái gì cũng lợi hại, ngươi làm đồ ăn cũng quá ngon!"
Trác Phong giờ mới phản ứng lại, nàng hình như vẫn luôn đều kêu mình là "Thư sinh", có chút buồn cười hỏi: "Ngươi kêu ta "thư sinh" làm gì a? Từ khi mới gặp ngươi đã biết tên ta rồi còn gì."
Tô Viên Viên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì ngươi học tập giỏi a, cả lúc ở nhà ngươi cũng hay đọc sách, bọn họ còn nói ngươi là Trạng Nguyên tương lai, vậy thì đương nhiên ngươi là thư sinh nha!"
Trác Phong cảm thấy nàng là xem thoại bản quá nhiều, dở khóc dở cười nói: "Thư sinh cùng hồ ly tinh tuy thường xuyên được xứng ở bên nhau, nhưng cơ hồ đều là bi kịch a, ngươi kêu ta như vậy không sợ ta vong ân phụ nghĩa?"
Tô Viên Viên trừng hắn, "Ta ánh mắt kém thế sao? Ta mới không phải đám hồ ly ngốc nghếch đó đâu!"
Tự tin quá, hắn không biết nên nói gì hơn. Trác Phong nhẹ xoa đầu nàng, cười, "Ngươi là thông minh nhất, ta cũng không phải những thư sinh ngu ngốc đó, nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
Một người một hồ lu hạnh phúc hưởng thụ mỹ thực, ăn xong Tô Viên Viên mỹ mãn nằm bò trên sô pha, cảm thấy một buổi trưa vui sướng hẳn là đủ để giúp Trác Phong lý trí đối mặt những chuyện rắc rối kia, chờ Trác Phong rửa chén xong, nàng trực tiếp ném ra một trái bom, "Thư sinh, ngày mai tới cục cảnh sát ngươi đừng tiếp thu điều giải, tài xế kia cố ý đâm ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]