Ngay lúc nắm đấm của 231 vừa rơi xuống, 345 lại đột nhiên chạy vội đến ngăn cản. Khuôn mặt béo núc ních của cậu ấy bị 231 đấm cho một quyền, chỉ có điều lớp mỡ ấy cứ ung dung lắc lư mấy lần trong không trung, cái cảm giác kia, cứ như thể cậu ấy chỉ đang chơi một trò chơi vừa vui vừa thư thái với 231 vậy. Nhưng về sau 345 đã cảm thấy đau đớn, òa một tiếng khóc thét lên, nhưng cái thân béo tròn vẫn che chở cho Mao Đầu ở đằng sau lưng, "Không được đánh ông nội."
Giọng nói của 345 bi ba bi bô như đứa con nít, dường như là trí thông minh của cậu ấy không hề phát triển mặc cho cơ thể thì trông càng phì nhiêu. Nhưng chính vì vậy nên khi người khác nghe thấy, lại như bị kích hoạt một loại bản năng của lòng thương xót. Tôi bước lên, hung hăng trừng mắt liếc 231, sau đó nghiêm túc nói với anh ta, "Anh có muốn mình giống bác sĩ Hàn không? Không muốn thì biến nhanh lên!"
Tôi đã nói xong, 231 lui về phía sau mấy bước, quay đầu không biết lại nhìn mông lung cái gì đấy, suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào 345 nói, "Về sau không cho mày ăn phân của tao!" Dứt lời anh ta quay người rời đi.
Tôi quay người, trông thấy Mao Đầu đứng đằng sau đang cúi đầu, cả người trông thật tiều tụy lại tái nhợt. Ông ấy không tiếp tục nói chuyện cùng tôi và 345, chỉ tự đến chỗ cửa sổ bên cạnh giường của ông, tiếng thét chói tai lại vang lên, "Thứ bất hiếu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vien-tam-than-va-the-gioi-thuc/2544086/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.