Chào mọi người, tên tôi là Mạc Khi.
Năm lên 19 tuổi, với tư cách là một học sinh xuất sắc được đặc cách của trường đại học, tôi không phụ sự kỳ vọng của chú Uông, được nhận vào học thạc sĩ khoa xã hội học. Mặc dù kỳ vọng ban đầu của chú Uông là hi vọng tôi giống như ông, trở thành giáo sư tâm lý học.
Nếu nói cho đúng thì Chú Uông là cha nuôi của tôi. Hồi lúc tôi 5 tuổi, tôi sinh sống tại một cô nhi viện ở Áp Bắc, về sau được chú Uông nhận nuôi. Trước khi tôi sống tại bệnh viện tâm thần Trường An, khoảng thời gian sinh sống trong cô nhi viện Áp Bắc là khoảng thời gian u ám nhất trong cuộc đời tôi, đương nhiên, tôi phải đặc biệt nhấn mạnh rằng 'Đó là trước khi tôi sống tại bệnh viện tâm thần Trường An.’
Mặc dù tôi được công chúng công nhận như một thiên tài, nhưng tôi cũng không phải thuộc dạng mọt sách như mọi người vẫn lầm tưởng. Trong đời của tôi, có ba người quan trọng nhất mà không có ai có thể so bằng, bọn họ có thể được định nghĩa qua ba danh từ: 'Thân tình', 'Hữu nghị' và 'Tình yêu'.
Danh từ ‘Thân tình’ tôi dành cho chú Uông, chú Uông tên đầy đủ là Uông Khải Thần, tốt nghiệp tại Đại Học Thanh Hoa, tiến sĩ ngành tâm lý học. Nghe chính ông kể rằng, hồi trước ông sống tại Bắc Kinh, đã từng làm việc ngay tại bệnh viện tâm thần Trường An, về sau bởi vì một số vấn đề liên quan đến mối quan hệ giữa bác sĩ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vien-tam-than-va-the-gioi-thuc/2544058/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.