Một già một trẻ này tất nhiên là lão Trương đang tránh đầu sóng ngọn gió và Trương Khởi Khởi.
Thần An Quy dẫn bọn họ đến một căn nhà ngói được làm từ đất sét, nói chuyện với lão Trương một lát rồi đi ra ngoài chuẩn bị cơm chiều cho hai người.
Trương Khởi Khởi cầm điện thoại, thấy di động biểu hiện không có sóng, vẻ mặt u ám.
”Ông nội, sao ông lại đưa cháu tới một nơi chim không ỉa cứt như vậy chứ, hoang vắng hơn bất cứ chỗ nào, ông không thể dắt cháu đi trộm mộ Tần Thủy Hoàng sao! Ít nhất chỗ đó còn có chút sóng!”
Trương Khởi Khởi kêu rên, mà lão Trương đang cầm kính lúp đọc một quyển sách cổ trên bàn, nghe thế không chút do dự mắng cô: “Chó má! Ông nội đây nếu có khả năng như vậy đã được quốc gia hầu hạ như quốc bảo rồi! Hơn nữa, nếu không phải cháu làm chuyện hư hỏng kia khiến ông không có mặt mũi gặp Vân Anh ở cách vách, ông còn phải đến nơi này sao!”
Trương Khởi Khởi quay người đạp lên bàn, khinh bỉ nhìn ông nội: “Ông chết tâm đi, lúc cháu đi còn thấy bà Vân Anh đang nói chuyện vui vẻ với ông Vương ở đối diện nhà chúng ta, ông không biết hành động nên bị kẻ thứ ba chen chân mất rồi!”
Khuôn mặt lão Trương vặn vẹo, không quan tâm đến cô nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, sau một lúc lâu mới lên tiếng với vẻ mặt thần bí khó lường: “Nhưng nói không chừng chúng ta tới đúng nơi rồi, căn cứ vào sách cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-vien-tam-than-de-quoc/2542868/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.