Edit: Tiểu Màn Thầu
Cô đột nhiên mở mắt ra, tận sâu trong đáy lòng không ngừng hò hét như muốn phá nát cổ họng: “Kỳ Lạc!”
Dường như có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng, cho nên không thể phát ra âm thanh, cô thở gấp ngồi bật dậy.
May quá chỉ là giấc mơ…..
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ký ức dần dần quay trở về.
Khi ấy bảo an của trung tâm thương mại đã tìm thấy bọn họ, hơn nữa còn gọi xe cứu thương đưa Chu Kỳ Lạc đi.
Sau đó ba mẹ cũng đến bệnh viện, bọn họ túc trực ở đây đến tận nửa đêm, biết được vết thương của cậu không nghiêm trọng lắm, sức khoẻ cũng đã ổn định, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba mẹ nhìn thấy trên quần áo cô có dính chút vết máu, hơn nữa tâm trạng của cô thoạt nhìn có chút bất ổn, hai người khuyên cô trở về khách sạn tắm rửa thay đồ rồi ngủ một giấc. Vốn dĩ cô không đồng ý, cuối cùng vẫn là mẹ năn nỉ ỉ ôi kéo cô trở về.
Trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua rèm cửa sổ. Cô nhìn chăm chú rèm cửa rồi ngây người một lúc, hình như cô nhớ đến việc gì đó, đột nhiên nhảy xuống giường, mở cửa phòng ra.
Mẹ đang ngồi trong phòng khách, cúi đầu xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp sắc mặt đầy hoảng loạn của cô, bà không khỏi cảm thấy khẩn trương, “Ra đây làm gì? Có chỗ nào không khoẻ hả?”
Cô không trả lời câu hỏi này của bà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-yeu-say-dam/271666/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.