Edit: Tiểu Màn Thầu
Cuối cùng máy bay cũng đã hạ cánh. Cô đi ở phía sau ba mẹ chờ lấy hành lý, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Nhìn thấy Chu Kỳ Lạc ân cần đứng trước băng chuyền, đem hành lý của mọi người chấc lên xe đẩy, cô bất mãn bĩu môi.
Thầm nghĩ: Tinh thần của cậu trông tốt quá nhỉ, làm hại tôi cả một hành trình dài không tài nào chợp mắt được.
May mắn là chuyến đi lần này lịch trình không quá khít, không có quá nhiều địa điểm để đi.
Như ba mẹ từng nói, nếu đã đi nghỉ dưỡng đừng để bản thân quá mệt mỏi.
Vì thế bọn họ chủ yểu chỉ cần ăn uống đi dạo mà thôi, lúc mệt sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Đoán chừng do tâm trạng thoải mái, cho nên đầu óc cũng không quá căng thẳng, tất nhiên tâm tình tốt lên. Thái độ của cô đối với Chu Kỳ Lạc đã bình thường trở lại, thậm chí còn quay về giai đoạn có chút mờ ám.
Cậu luôn tận dụng thời cơ khi ba mẹ không để ý mà lén lút tiếp cận cô, nhưng đó chỉ cử chỉ thân mật không mang tính công kích, cho nên cô không có lý do gì để trách cứ cậu.
Lúc nằm một mình ở trong phòng khách sạn, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến việc dạo gần đây Chu Kỳ Lạc lại quay về bộ dạng ngoan ngoãn trước đó, sau đó thừa dịp cô buông bỏ phòng bị cậu sẽ bất ngờ tấn công, có đúng không?
Nhưng đây chỉ là suy đoán ác ý vẫn chưa được nghiệm chứng của cô mà thôi. Lần này, cậu đã biết cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-yeu-say-dam/271664/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.