Lý Đức Tráng tỏ thái độ chân thành, thật nghiêm túc đạo mạo mà nói với y:
“Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”
Giọng nói của Mục Giản trong giọng nói có điểm cao hứng.
“Có nghĩa là Lý thị vệ bị ép phải không?”
“Nếu không thì còn là gì nữa?” Ta là biếи ŧɦái sao?!
Mục Giản đột nhiên duỗi tay ôm cổ Lý Đức Tráng, hơi thở ấm áp phả vào bên gáy hắn.
Ở góc mà Lý Đức Tráng không nhìn tới, ánh mắt Mục Giản nóng như thiêu đốt, y nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn kia, há miệng, nhưng lại kiềm chế không cắn xuống, chỉ liếʍ liếʍ môi.
Y gằn từng chữ một.
“Ta sẽ đưa Lý thị vệ rời khỏi nơi này.”
Lý Đức Tráng cảm động không thôi, vỗ vỗ lưng Mục Giản!
Anh em tốt!
Nhưng ta muốn trốn một mình!
Mười ngày sau Lý Đức Tráng lại đến nơi Thái Tử cho hắn thuê.
Thương Ân vẫn không đi, còn ở nơi này, không chỉ có như thế, ánh mắt y nhìn hắn còn có vẻ kỳ quái, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó y làm bộ hiểu rõ mà tươi cười, tiếp đón hắn: “Tới rồi sao?”
Lý Đức Tráng quét mắt liếc y một cái, thầm nghĩ, người này lúc chưa mở miệng thì là người đọc sách nho nhã, lại còn đẻ ra thêm một cái miệng, cứ mở miệng ra là hiện nguyên hình một thiếu niên phong lưu.
Khi đi qua cửa phòng Thương Ân, Lý Đức Tráng cũng liếc mắt nhìn một cái.
Tên này được đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-du-do/3457104/chuong-10.html