Lý Đức Tráng thành thật trả lời:
“Sao có thể chứ!” Ai mà thích cái tên biếи ŧɦái đó chứ!
Mục Giản thở phào nhẹ nhõm, y ghé vào mép giường, không chạm vào Lý Đức Tráng, cảm thấy hắn lúc này cực kỳ đẹp đẽ.
Gương mặt vốn đã trắng nõn giờ lại ửng hồng, giống như cánh hoa đào nhỏ. Tóc tai được chải chuốt gọn gàng không biết vì sao lại rối tung, tóc mái rũ xuống giữa hai hàng lông mày. Đôi mắt dịu dàng sâu thăm thẳm dường như vương một tầng sương, mịt mù mênh mang đến là trêu ghẹo lòng người.
Y sát lại gần thêm một chút, hạ giọng nhẹ nhàng, làm nũng với hắn:
“Lý thị vệ đừng đuổi ta đi có được không?”
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, chỉ nghĩ rằng y đang sợ phải ngủ một mình, bèn dịch sang bên kia giường, chừa cho y một nửa giường trống.
Mục Giản ngoài mặt thì vui vẻ thiện lương, nhưng lửa trong lòng lại rực cháy, y vén chăn nằm xuống rồi nhìn Lý Đức Tráng.
Hắn hơi nghiêng đầu lên rồi kéo gối về phía y, muốn chia cho y một nửa cái gối.
Khi Lý Đức Tráng kéo gối, hắn cũng quay đầu sang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Đức Tráng dịu dàng cười với y: “Đừng sợ.”
Trong bóng tối, vẻ mặt của Lý Đức Tráng cực kỳ dịu dàng, lại thêm đuôi mắt phiếm hồng, đem tới một vẻ phong tình không có tên gọi, cũng khó lòng diễn tả bằng lời.
Mục Giản cảm thấy tầm mắt mình như đang bị khóa chặt lấy, kìm lòng không nổi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-du-do/3457101/chuong-7.html