Nghe Thương Tòng Thư nức nở tố giác bên tai, Phong Hân thất thần hồi ức về một khoảng thời gian xa kia, lâu đến mức Phong Hân không nhớ rõ đời trước cô đã trả lời vấn đề này như thế nào.
Người trẻ tuổi nào biết sợ, ôm lấy bao nồng nhiệt đi đối mặt với tình yêu, sau khi Thương Tòng Thư được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, cô đón nàng từ nhà họ Thương về, muốn dùng mỗi một giây bản thân tồn tại để yêu nàng.
Để rồi không rõ vì sao tâm ý đổi dời......
Những người khác bên ngoài tỏ vẻ thương tiếc, trong lại cười nhạo hành động anh hùng của Thương Tòng Thư, ban đầu cô cũng bảo vệ sơ tâm của nàng, về sau lại chỉ lặng im trước những lời chế giễu, thậm chí cũng bắt đầu oán trách.
Cả cô cũng oán Thương Tòng Thư, nàng của khi ấy muốn gì, nếu biết kết quả này sẽ hối hận sao? Cảm thấy bản thân mắt mù nhìn lầm cô sao?
Cô thật đúng là một người yêu tồi tệ.
Phong Hân không biết làm sao trả lời Thương Tòng Thư, cũng không thể thờ ơ với nước mắt của Thương Tòng Thư.
Nước mắt của nàng giống như dung nham, rơi trên mỗi tấc da thịt của cô, nóng đến mức da tróc thịt bong, vô lực thốt lên bao đau đớn.
Cuối cùng cô cũng không hứa hẹn được một lời nào, trước gương mặt mà cô đã từng ngày nhớ đêm mong, hôn lên hết lần này đến lần khác.
"A Hân..."
Dời sự chú ý của nàng bằng cách này, căn bản không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the/3482771/chuong-7.html