Trước ngực Phong Hân, chiếc áo len mỏng sớm đã ướt đẫm nước mắt. Tiếng khóc ấy, hoàn toàn khác với những lần làm nũng ầm ĩ trước kia, đó là tiếng gào vỡ òa sau bao năm dồn nén như cuối cùng cũng được khóc một trận thật thống khoái.Nhiều năm qua, Phong Hân vốn lạnh nhạt, thờ ơ, đến mức bước vào trung niên rồi mà Thương Tòng Thư cũng chẳng khóc nổi. Ngày ngày chỉ biết ngồi trước cửa sổ nguệch ngoạc vài nét bút vô hồn, ngẩn ngơ, dùng chính cách đó để cùng Phong Hân dày vò lẫn nhau."Thực xin lỗi..." Phong Hân thì thầm, câu nói này đến quá muộn.Cô ôm lấy người phụ nữ trong ngực, im lặng thật lâu, chẳng biết nói gì thêm.Thực ra, bao năm qua, ủy khuất của Phong Hân cũng chẳng kém gì Thương Tòng Thư. Khi ấy, điều nàng cần chỉ là một cái ôm đơn giản, vậy mà Thương Tòng Thư cũng không thể cho. Cô từng bỏ ra rất nhiều tâm sức để dẫn dắt, mong Thương Tòng Thư có thể chủ động mở lời, chủ động biểu đạt. Nhưng kết quả chỉ có hiệu quả trong thoáng chốc, rồi lại rơi vào im lặng, bất lực.Trên đường về nhà, không cần đoán cũng biết căn phòng kia sẽ là cảnh tượng thế nào. Tủ lạnh lúc nào cũng đầy đủ sáu lon nước có ga, chưa từng thiếu. Mỗi lần cô mở cửa, nói một vạn lần "Chị đã trở về", cũng chẳng bao giờ nhận được hồi đáp.Ấy vậy mà, trong sâu thẳm, Thương Tòng Thư vẫn khát khao cô trở về sao?Khi phát bệnh, tinh thần nàng rối loạn, tình cảm trở nên lãnh đạm. Có lẽ ngay cả chính mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632267/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.