Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết Thương Tòng Thư cố ý giấu chuyện, nhưng khi tận tai nghe, Phong Hân vẫn chết lặng. Cả tâm hồn lẫn cơ thể đều run rẩy.
Bên ngoài, mưa phùn rơi lất phất, cái lạnh len vào khiến môi Phong Hân tê dại. Giọt mưa đập vào cửa kính, mờ mịt đến mức đôi mắt nàng cũng chẳng nhìn rõ được gì.
Phó Khinh Hòa liếc nhìn, rồi bỗng khựng lại: "Này... cô... đừng khóc mà..."
Phải chăng vì giờ đây đang ở trong thân thể tuổi đôi mươi nên tâm lý cũng trở nên khác đi?
Ngay khoảnh khắc biết Phong Hân đã chăm sóc một người bạn gái mắc bệnh tâm thần suốt hai mươi năm, Phó Khinh Hòa dù đã từng chứng kiến đủ loại cảnh đời vẫn phải thầm khâm phục.
Phó Khinh Hòa cứ nghĩ người đã chịu khổ nhiều như vậy, khi biết kết cục không như ý, sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng nghĩ kỹ lại, Phong Hân cũng chỉ là một con người có máu có thịt người chết thảm kia là người nàng yêu. Dù kiếp trước đã chai sạn thế nào, cũng không thể hoàn toàn dửng dưng.
Phong Hân cố kìm nén cảm xúc, nghẹn giọng hỏi: "Nhà Tòng Thư... không ai đi tìm em ấy sao?"
Người ngoài vẫn nghĩ máu mủ ruột rà là tình thâm, dù thế nào cũng là cha mẹ và con cái. Sao có thể thật sự bỏ mặc, coi như không tồn tại? Phó Khinh Hòa thấm thía thân tình vốn không phải ai cũng coi trọng.
"Ngay cả báo cảnh sát cũng là do anh trai của Đồng Hoài làm. Nếu không, e rằng phải rất lâu sau thi thể mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632250/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.