Uống mấy ly rượu, lấy cớ say say, Phong Hân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cô có thói quen siết chặt Thương Tòng Thư trong vòng tay.
Hồi trước, Phong Hân chưa từng có kinh nghiệm không biết rằng vào giai đoạn phát bệnh Thương Tòng Thư thường khó ngủ. Ban đầu có thể nằm cạnh cô nhưng nửa đêm lại lặng lẽ tỉnh dậy, mân mê những món đồ kỳ lạ. Nghiêm trọng hơn, đôi khi nàng còn tự một mình ra ngoài lang thang, khiến Phong Hân phải chạy khắp nơi tìm.
Thói quen này chỉ dần biến mất khi Thương Tòng Thư bước sang tuổi ba mươi lăm, ba mươi sáu. Khi đó, phần lớn thời gian nàng rất yên tĩnh, đến mức Phong Hân ra ngoài vài tiếng rồi trở về, hoặc chỉ rời đi một lúc cũng chẳng phản ứng gì.
*
Trong chăn, cả hai chẳng mặc gì, ánh đèn ngủ nhỏ hắt xuống không gian ấm áp. Phong Hân ôm Thương Tòng Thư, còn Thương Tòng Thư lại ôm chú Snoopy. Mới khoảng ba giờ sáng, người trong vòng tay đã tỉnh dậy.
Thương Tòng Thư đặt con chó bông sang một bên, nghiêng người hôn lên gương mặt Phong Hân, để lại làn môi ướt át khiến người kia nửa mơ nửa tỉnh. Thương Tòng Thư khẽ lắc vai chị, đôi mắt đầy chờ mong nhìn người bên gối còn chưa tỉnh hẳn, giọng ôn nhu cầu khẩn: "A Hân, em không muốn đến bệnh viện... đừng để ba đưa em đi. Em muốn ở nhà thôi, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc."
Trong phòng bật điều hòa, quấn chăn bông thật ấm áp, không có chăn thì dễ cảm lạnh.
Đầu óc Phong Hân vẫn còn nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632243/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.