Từng tiếng nức nở khàn khàn ấy như mũi kim, đâm thẳng vào lòng Thương Tòng Thư, đôi mắt nàng đau nhói. Cuối cùng nàng cũng vòng tay ôm lại Phong Hân, cằm gác lên vai Phong Hân, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"Tòng Thư..."
Thương Tòng Thư đột nhiên ngắt lời, ôm đầu nức nở: "Đầu em đau quá... Đau lắm..."
Tim Phong Hân chùng xuống, nghe thấy giọng Thương Tòng Thư bất ổn, cô liền dùng tay xoa nhẹ huyệt thái dương cho nàng: "Đau chỗ nào? Vậy thế này có đỡ hơn chút nào không?"
Trước kia Thương Tòng Thư đã có chứng đau đầu, Phong Hân vẫn luôn nghĩ là do tác dụng phụ của thuốc, khiến nàng đau đầu liên tục. Dù biết rõ Thương Tòng Thư không hề uống thuốc, đau đầu có thể chỉ là giả vờ nhưng cô vẫn tin, vẫn lo lắng cô ấy thật sự khó chịu ở đâu đó.
Đêm hôm ấy.
Phong Hân thu dọn hết đồ dùng sinh hoạt giúp Thương Tòng Thư, cẩn thận kiểm tra toàn bộ quần áo, xem bên trong có giấu đồ gì không. Nhưng dù tìm thế nào, cô cũng không thấy chiếc hộp thuốc kia.
Kỳ lạ rốt cuộc để ở đâu? Khi chuyển nhà cũng không thấy, nơi ở mới của Thương Tòng Thư cũng không có, chẳng lẽ cô ấy đã vứt rồi?
Nửa đêm.
Thương Tòng Thư ôm Phong Hân, khẽ hỏi: "Sau này chị có đến thăm em không?"
Phong Hân nhớ lại lời Ôn Du từng nói bệnh viện có khung giờ cố định để thăm nom. Cô nhẹ giọng đáp: "Có chứ."
Cảm nhận được Thương Tòng Thư bất an, Phong Hân xoay người, ôm cô ấy chặt vào lòng. Cô cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632235/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.