Thì ra Tòng Thư cũng biết những suy nghĩ trong lòng cô...
Phong Hân muốn nhìn vào mắt Thương Tòng Thư nhưng nàng Thư đã rúc luôn vào lòng ngực, ôm chặt như sợ bị rơi mất. Nàng chôn cả khuôn mặt vào ngực Phong Hân giống như muốn hòa tan cả cơ thể mình vào đó, đến mức qua cả lớp quần áo Phong Hân vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những tiếng nức nở khe khẽ, trầm trầm, buốt lạnh như bọt biển sặc sỡ vỡ nát trong tim cô.
Phong Hân luồn tay qua nách Thương Tòng Thư nhẹ nhàng bế lên, nhìn gương mặt đã khóc đến lem nhem của nàng, cô dùng trán cọ nhẹ vào trán nàng, khẽ trách yêu: "Lúc nãy không phải em nói là không bao giờ đuổi chị đi nữa sao? Nếu chị mà thật sự bỏ đi... rồi không quay lại thì sao?"
Cô dựa vào người Thương Tòng Thư, nắm tay cô đặt lên đầu mình: "Không biết đâu, dỗ chị đi!"
Thương Tòng Thư vẫn còn thút thít, ủy khuất nói: "Em... em vẫn còn đang khóc mà..."
Phong Hân ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Thương Tòng Thư, cảm giác thân quen đó khiến cô càng thêm xao động. Nhưng sâu trong lòng lại trống rỗng, mệt mỏi, như thiếu đi điều gì đó rất quan trọng.
Từ sau khi Tòng Thư đổ bệnh, trong lòng Phong Hân không biết đã lén khóc bao nhiêu lần, có lúc còn giận quá mà bật khóc thành tiếng. Thế nhưng chẳng bao giờ đổi lại được chút đau lòng nào từ Thương Tòng Thư cả. Về sau, cô cũng chẳng khóc nữa, bởi vì có khóc cũng vô ích chỉ là tự phơi bày vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632230/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.