Phong Hân trước nay chưa từng phát hiện hóa ra Thương Tòng Thư lại xem chuyện đó là điều nghiêm trọng đến vậy. Trong ký ức của cô, cuộc trò chuyện với cô gái kia đã từ rất lâu rồi, mơ hồ như một ký ức mờ nhạt, cô còn chẳng nhớ nổi đã nói những gì.
Nhìn thấy sắc mặt Thương Tòng Thư không ổn, Phong Hân đoán chắc rằng lần này cô ấy thực sự đang giận lắm. Trên gương mặt Phong Hân hiện lên một chút bị tổn thương, giọng nói chậm rãi mà mềm mại, đầy vẻ tủi thân: "Đừng bảo chị cút đi, dù là trong cơn giận cũng không nên nói mấy lời nặng nề như vậy... Chị sẽ để bụng thật đấy."
"Ê, chị..." Thương Tòng Thư nhất thời nghẹn họng, không biết nên đáp thế nào cho phải. Rõ ràng người nên tức giận là nàng nhưng Phong Hân lại làm ra vẻ đáng thương như vậy. Phong Hân cho rằng cứ bày ra bộ mặt uất ức là sẽ khiến người khác mềm lòng sao?
Thương Tòng Thư dù vẫn tức nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp kia, khí thế lập tức xẹp xuống quá nửa. Rất nhiều câu chất vấn đã sắp sửa tuôn ra, giờ lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra thành lời.
Thật ra, mỗi lần hai người cãi nhau, Thương Tòng Thư luôn cố chấp muốn chiếm thế thượng phong nhưng cũng không hẳn vì nàng mạnh mẽ gì cho cam mà đa phần là vì Phong Hân tình nguyện nhường nhịn. Chỉ cần Phong Hân dịu giọng một chút, Thương Tòng Thư sẽ dần mềm lòng, yếu thế ngay.
"Chuyện đó khiến em buồn lâu như vậy, sao không nói ra?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632224/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.