Câu nói kia nghe như thuận miệng lơ đãng, nhưng lại như từng nhát gõ lên lòng ngực Phong Hân. Cô nhẹ nhàng đáp, tưởng như là dỗ dành, nhưng thực ra lại là cách duy nhất cô có thể bộc lộ tình cảm của mình: "Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó, em khiến chị áy náy đấy."
Giọng cô dịu dàng, nhưng đôi môi lại run lên không ngừng. Cô không dám tưởng tượng nếu cuối cùng Thương Tòng Thư thực sự rơi vào cảnh sống lang thang không chốn dung thân, đó chẳng khác gì g**t ch*t cô bằng một cách tàn nhẫn nhất.
Một Thương Tòng Thư đã không còn tỉnh táo, sao có thể sống nổi ngoài đường? Ngay cả làm ăn xin cũng dễ bị người ta đánh đuổi, chưa nói đến chuyện đói khát, lạnh lẽo, bị tổn thương. Mùa đông năm 40 tuổi, cô ấy làm sao chịu nổi?
"Ai bảo chị cứ mở miệng ra là nói chuyện sinh tử..." Thương Tòng Thư nhỏ giọng lầm bầm. Nhận ra Phong Hân đang thực sự hoảng loạn, nàng bắt đầu hối hận vì lúc nãy lỡ lời. Đôi tay nhỏ xíu kéo kéo ống tay áo sơ mi của Phong Hân, ánh mắt đầy nũng nịu: "Chúng ta về nhà được không? Ở đây nhiều người nhìn em quá."
Cảm giác bị giám sát khiến thần kinh Thương Tòng Thư căng như dây đàn, bên tai nàng luôn vang lên những tiếng nói thì thầm, những ánh nhìn lén lút, ánh mắt dò xét, những tiếng xì xào bàn tán tất cả đều làm nàng mất phương hướng.
Phong Hân từ sớm đã quyết định sẽ để Thương Tòng Thư ở lại đây, nhưng kể từ khi nghe cô nhắc đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632211/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.