Bên tai nghe Thương Tòng Thư khóc lóc kể lể, Phong Hân mông lung thật lâu, lâu đến mức không nhớ rõ kiếp trước Phong Hân đã trả lời vấn đề này như thế nào.
Cô lúc trước là tuổi trẻ không biết sợ, đối với tình yêu luôn cuồng nhiệt, sau khi Thương Tòng Thư mắc bệnh tâm thân, cô cũng đem người từ Thương gia về bên người chăm sóc, dùng hết đời để yêu nữ nhân này.
Sau lại như thế nào thay đổi....
Người ngoài có người thì tiếc nuối, kỳ thực cũng có cười nhạo Thương Tòng Thư từ thiên tài thành kẻ ngốc không kiểm soát được hành vì, cô giữ gìn bảo vệ danh dư Thương Tòng Thư, đến cuối cùng đối với những lời cười nhạo đó cũng không làm gì, thậm chí bắt đầu oán trách.
Cô trách cứ Thương Tòng Thư, khi đó Thương Tòng Thư có suy nghĩ gì, có hối hận khi đi theo cô không? Có cảm thấy mắt mù khi chọn cô không?
Cô không thực sự xứng làm người yêu của nàng. Phong Hân không biết nên trả lời cái gì nhưng cũng không thờ ờ trước nước mắt của Thương Tòng Thư.
Nước mắt đó như dụng cụ rèn thép, rơi xuống trên da thịt nàng như thiêu đốt, làm da thịt cô bong tróc, muốn há miệng kêu đau nhưng vô lực,
Cô cuối cùng vẫn không hứa hẹn bất cứ điều gì, ở trước mắt là gương mặt cô ngày nhớ đêm mong, lại một lần nữa cuối xuống hôn.
"A Hân..."
Đây là phương thức lảng tránh, rõ ràng cô không biết phải dỗ dành Thương Tòng Thư như thế nào nhưng Thương Tòng Thư cũng sợ sẽ thật sự mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632198/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.