Edit: Yangda
Do dự một lát, Hà Dũ nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, thấp giọng trấn an: "Không sao, không sao rồi, đừng sợ."
Đến khi Từ Thanh Nhượng bình tĩnh lại một chút, Hà Dũ mới đi ra ngoài.
Cô hỏi bà chủ quán có thể hâm lại hai chén đồ ăn đã nguội hay không.
Thân thể Quý Uyên không khoẻ, chắc là không thể ăn đồ nguội được.
Vừa dứt lời, cửa quán mở ra.
Từ Thanh Nhượng từ bên ngoài đi vào. . truyentop.net
Tóc còn dính nước, có điều cả người đã khôi phục lại, ít nhất sắc mặt bình thường.
Hà Dũ đưa một chén cơm cho anh: "Ăn cơm trước đi."
Anh vẫn không nhúc nhích, thật lâu sau, anh giơ tay, dường như định chỉnh cà vạt, nhưng tay lại ngừng ở giữa không trung.
Hôm nay mặc áo lông, không cà vạt.
Hà Dũ đẩy chén cơm tới, thấy anh không nhúc nhích đũa: "Anh không ăn hả?"
Anh lắc đầu: "Tôi không đói bụng."
"Được rồi."
Nói xong, Hà Dũ cũng không hề miễn cưỡng anh, cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Một lát sau, cô vẫn không yên tâm, hỏi anh: "Vừa nãy anh bị sao vậy?"
Anh căng chặt cơ mặt, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống.
Một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng mở miệng: "Bệnh cũ, không có việc gì."
Không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ bây giờ của anh Hà Dũ lại nghĩ đến Từ Thanh Nhượng.
Sau khi ăn cơm xong bọn họ đi ra ngoài, gió ở ngoài có chút lớn, Hà Dũ cúi đầu kéo khóa áo khoác lên, tiện đà ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Nhượng: "Anh không thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-ten-la-yeu/168230/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.