Khi Tiểu Thố và Giản Chính Dương đang thân mật với nhau, thì gia đình Cừu Tần cũng không được yên ổn cho lắm, vợ chồng Cừu Quốc Vinh và Cừu Tần rất buồn về chuyện của Cừu Phương Phương, đồng thời cũng lo lắng về Ada đã chạy ra ngoài. Đặc biệt là Cừu Tần, trong lòng đang suy nghĩ sự cố liền bị vợ thúc giục đi tìm con gái, không quen nhân sinh Đại Tây làm một người mẹ tuy biết rằng suy nghĩ của con gái mình là sai, nhưng không thể để con gái tùy ý chạy ra ngoài mà mặc kệ không lo. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Ngay lúc Cừu Tần đang nghĩ xem nên tìm Ada ở đâu thì Ada đã một mình quay lại, cùng quay về còn có một cô bé rất xinh đẹp, gọi là Tô Á. Nói đến cũng khéo, Ada chạy ra khỏi nhà cũng không đi lung tung, hơn nữa còn tìm thấy một công viên nên chạy ra chơi điện thoại di động. Tô Á là bạn bè mà cô ấy đã kết giao được ba năm, ở trên mạng Tô Á vẫn đóng vai một người chị tri kỷ làm Ada rất tin tưởng. Sau mỗi lần cãi nhau với bố mẹ, Ada chạy đến ngay lập tức sẽ kể những buồn bực của mình cho Tô Á nghe, cô ấy cảm thấy mình không làm gì sai, điều khiến cô ấy vui chính là Tô Á cũng đồng ý với quan điểm của cô ấy, thích thì phải dũng cảm theo đuổi. Điều này làm cho Ada vô cùng vui vẻ liền nói cho Tô Á biết mình muốn đến Trung Quốc, muốn gặp mặt cô ta hỏi cô ta đang ở thành phố nào, cũng không ngờ trên đời này còn có chuyện vừa khéo như vậy, hai người tự báo địa điểm hiện tại của bản thân là cùng một điểm, vì thế Ada rất phấn khích vội vàng chạy tới gặp Tô Á. Nhìn thấy Tô Á, so với trong tưởng tượng còn quyến rũ và xinh đẹp hơn, Ada lập tức gọi thân thiết gọi chị gái, cô ấy là một người không có mưu mô, nói gì thì nói, tự bản thân đã kể cho Tô Á nghe về phiền não của mình, mà trong số đó vô tình nhắc đến tên của Bạch Tiểu Thố, làm cho lòng của Tô Á réo lên, sau khi hỏi xung quanh, và đó thực sự là Bạch Tiểu Thố mà bản thân biết. Thế giới hóa ra lại nhỏ như vậy, Tô Á âm thầm vui mừng ở ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Hơn nữa cố ý mà như vô tình tìm kiếm Tiểu Thố vốn đối với Tô Á vô cùng tin tưởng, cũng hơi có thành kiến với Tiểu Thố, tóm lại là sau khi nói chuyện với Tô Á tâm trạng của Ada khá lên, với lại cô ấy tin chắc rằng mình không sai, nhất định phải đi gặp Giản Chính Dương. Tất nhiên, vì sau này phát hiện ra rằng tự bản thân bọn họ nhận biết ra đã gây ra hiểu lầm, Tô Á nói với Ada rằng bản thân là trợ thủ đắc lực của mẹ Giản Chính Dương, mà ở trong miệng của Tô Á thành Giản Tình rất xem trọng cô ta, để cô ta tới cửa tìm Giản Chính Dương kết quả Tiểu Thố cầm đao chém tình. Tuy rằng Tô Á có tình cảm với Giản Chính Dương, nhưng cũng không đến mức đấy, chuyện này cũng cứ như vậy chẳng giải quyết được gì. Sự rộng lượng của Tô Á vào trong tai Ada, tự nhiên đã lọc ra tình yêu của Bạch Tiểu Thố là kẻ thứ ba, nếu không phải cô có lẽ Giản Chính Dương đã thích Tô Á, cho nên ba chữ Bạch Tiểu Thố càng thêm đáng giận. Trong câu chuyện này, Tô Á xác định vị trí bản thân có hơi thích Giản Chính Dương, nhưng không đến mức thích lắm, chỉ là một người bị hại mà thôi, điều này không chỉ có thể chiếm được thiện cảm của Ada, mà còn không khơi dậy sự chán ghét của cô ấy. Không thể không nói, bàn về mưu tính thì Tô Á cao hơn Bạch Tiểu Thố và Ada rất nhiều, Bạch Tiểu Thố không bao giờ nghĩ sẽ hại người, Ada cũng chưa bao giờ ra ngoài xã hội, chung quy cũng không biết lòng người hiểm ác. Từ miệng Ada biết được cô ấy và Tô Á có quen nhau, thấy tâm trạng của Ada đã ổn định, Tô Á khiêm tốn và lễ phép, người nhà Cừu đương nhiên rất biết ơn cô ta, Cừu Tần giữ cô ta lại ăn tối, Tô Á từ chối nhưng trước sự kiên trì của Ada, cô ta ở lại. Thấy căn nhà tương đối nhỏ và chỉ có một phòng, Tô Á mời vợ chồng Cừu Tần và Ada đến nhà mình ngủ, nói rằng mặc dù khá nhỏ nhưng căn nhà sạch sẽ và ấm áp, trong nhà có bố mẹ chăm sóc. Vợ chồng Cừu Tần từ chối, nhưng Ada rất tin tưởng đối với người bạn chính mình đã nhận thức vài năm này, ngay hôm đó đã cùng Tô Á đi tới nhà của cô ta và ngủ với cô ta, hai người lúc hữu nghị*** lúc sau nhiệt độ tăng lên, tất nhiên, đó chỉ là cảm giác của bản thân Ada. Sau khi Bạch Tiểu Thố gặp Cừu Tần vào ngày hôm trước, ngày hôm sau lại nhận được điện thoại của Cừu Quốc Vinh, quay về phòng mình thì biết được rằng Ada đã gặp mặt một người bạn trên mạng rồi đi đến ngủ tại nhà cô ta, mà vợ chồng Cừu Tần đã đi khách sạn. Đây là nơi ông ngoại bà ngoại ở lại, Tiểu Thố hơi ngượng ngùng khi bản thân không làm tròn trách nhiệm với ông chủ, nhưng ai chỉ Ada nói những câu như vậy thì không thể trách cô ấy vô lễ, oan ức đòi kiếm linh tinh. Cô sẽ không, đặc biệt là khi Giản Chính Dương tức giận kéo mình đi và để cho cô lại giả vờ nói lời xin lỗi lần nữa, cô không thể nói lên lời, bởi vì phản ứng của Giản Chính Dương khiến cô rất hài lòng. Cừu Quốc Vinh có ý rằng hãy để Tiểu Thố đưa bọn họ đến mấy nơi mà mẹ cô thích đến, con gái đã mất nên bọn họ muốn nhớ lại nơi con gái mình đã ở. Vì vậy, Tiểu Thố đã đưa người nhà họ Cừ đến một vài nơi mà mẹ cô thường đến. Trên đường đi, mọi người Cừu gia im lặng nghe Tiểu Thố kể về mình và mẹ, thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh, đương nhiên Tiểu Thố và bọn họ chụp rất nhiều ảnh, còn Giản Chính Dương thì từ nhỏ đến lớn anh rất ít chụp ảnh, nhưng anh nhìn thấy khi Tiểu Thố cười rất ngọt ngào, anh rất phấn khích còn chụp ảnh chung với Tiểu Thố, trong điện thoại di động của anh đã có hàng trăm bức ảnh chụp Tiểu Thố, hôm nay còn có thêm nữa. Nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, đại đa số phông nền đều ở nhà, ảnh tự sướng của hai người, cười giống như đứa ngốc, nếu có người nói với anh rằng có ngày anh sẽ cười ngốc như vậy trước khi gặp Tiểu Thố, anh nhất định sẽ không tin, nhưng sau khi Tiểu Thố ở trong nhà của anh, hầu như ngày nào anh cũng kéo Tiểu Thố đi chụp ảnh chung hoặc giúp cô chụp ảnh một mình. Cuối cùng, theo yêu cầu của Tiểu Thố, Giản Chính Dương đã chụp ảnh chung với người nhà họ Cừu. Đương nhiên, anh đang ôm Tiểu Thố và anh sẵn sàng chụp ảnh với những người không phải Tiểu Thố, chỉ vì Tiểu Thố nói rằng sau khi gia đình hộ Cừu sẽ rửa tấm ảnh có cô để xem, khi họ giới thiệu cô với người khác, họ cũng có thể giới thiệu anh, nói anh là chồng của cô. Quả nhiên, Giản Chính Dương đôi khi cũng rất ngốc nghếch và đáng yêu. Trong vài ngày tới, hành trình của Tiểu Thố không có gì thay đổi, đã đi bộ gần như cả thành phố, chỉ cần đến nơi mà mẹ và mình sinh sống, sẽ đưa người nhà họ Cừu đi dạo. Từ nhỏ đến lớn sống cùng mẹ cũng nói được tương đối làm cho cô cao hứng chính là Ada vội vàng cùng bạn trên mạng có cảm tình liên lạc cho nhau, liên tục mấy ngày không xuất hiện trước mặt. Như vậy cũng tránh cho đôi bên không thoải mái, Tiểu Thố suy nghĩ ở trong lòng không để ý Ada không xuất hiện trước mặt mình. Nhưng sau vài ngày ở chung, Tiểu Thố và người nhà họ Cừu dần dần quen nhau, cảm giác có mối liên hệ huyết thống cũng từ từ tìm thấy khiến trái tim Tiểu Thố dần thay đổi ấm áp lên. Thỉnh thoảng nghĩ đến Ada, cảm thấy thái độ của mình cũng hơi kém, Ada từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài nên có thể cởi mở hơn. Tuy nhiên, nếu cô đủ tin tưởng vào Giản Chính Dương và tin tưởng vào bản thân thì không cần biết người khác nghĩ gì, không có cách nào có thể chia cắt bọn họ, quan trọng nhất là bọn họ ở trong mắt nhau 24/24, ai có cơ hội? Sau khi nhận người nhà họ Cừu, trong lòng Tiểu Thố thái độ thù địch với Ada cũng giảm bớt, Nếu có thể cùng Ada làm bạn bè cũng là một chuyện tốt, nhưng cô không biết cách giao tiếp với Ada. Khi Tiểu Thố rơi vào tình thế khó xử, Ada đã quay trở lại với mọi người sau khi chơi với bạn trên mạng vài ngày. Mấy bao lớn gì đó ai cũng có quà, đúng lúc cô ấy về Tiểu Thố cũng làm xong cơm trưa, đang chuẩn bị kêu người Cừu gia ra ăn cơm, thấy cô ấy trở về liền quay vào bếp thêm chiếc đũa, Giản Chính Dương gắt gao theo ở phía sau. Về sự xuất hiện của nhà họ Cừu, Giản Chính Dương chưa từng có cái gọi là thực sự tức giận, bởi vì mỗi ngày Tiểu Thố đều dồn sức ở trên người bọn họ mà hoàn toàn không để ý đến bản thân. Thường ngày ở nhà, anh không nỡ để cho cô rửa bát nhưng bây giờ mỗi ngày không chỉ phải chơi với người Cừu gia, còn phải làm đồ ăn cho họ. Anh rất đau lòng Tiểu Thố, mấy ngày nay rõ ràng rất mệt nhưng cũng không nói một lời. Trong mắt Tiểu Thố tình cảm dành cho người nhà họ Cừu đang từ từ sâu đậm hơn, điều đó khiến Giản Chính Dương cảm giác sợ hãi, đáy lòng chậm rãi dâng lên, anh rất sợ, sợ một ngày nào đó Tiểu Thố sẽ cùng bọn họ rời xa anh, nhưng anh cũng biết hiện tại Tiểu Thố rất vui vẻ, cho nên anh chôn chặt sự do dự trong lòng, anh cũng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ tách khỏi Tiểu Thố, không ai có thể chia cắt bọn họ, kể cả bà ngoại của Tiểu Thố. “Chị hoj~” Bất ngờ, Ada thế mà chủ động gọi Tiểu Thố: “Đây là quà cho chị.” “Tôi cũng có quà?” Tiểu Thố tỏ vẻ được sủng ái mà lo sợ. Gật gật đầu, hưng phấn nhìn cô: “Mở ra xem đi, thích không?” “Thích.” Không có đi quấn Giản Chính Dương, trả lại cho mình mang quà đến, Tiểu Thố rất cao hứng, trong lòng suy nghĩ đây có phải hay không cơ hội mình và Ada hòa hợp, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở đóng gói ra. Đem giấy đóng gói mở ra, chỉ còn lại một cái hộp gỗ, đây là vật gì, mặc dù cảm thấy có điểm là lạ, nhưng Tiểu Thố vẫn lập tức mở ra, vừa mở ra, một cái đầu lâu liền xông ra, còn kêu lên ‘Quỷ đây’, làm Tiểu Thố bị dọa đến quát to một tiếng trực tiếp ném cái hộp sang một góc. Mọi người đều bị thanh âm kinh hãi của Tiểu Thố làm chấn động, chỉ có Ada cười rất vui vẻ, nhìn thấy Tiểu Thố bị đùa giỡn cảm thấy đặc biệt thoải mái, Giản Chính Dương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nhìn món đồ Tiểu Thố ném vào bên trong góc ngay lập tức đi xem nét mặt của Tiểu Thố. “Vợ, không sao, chỉ là một đồ chơi đùa giỡn người, đừng sợ, không sao là giả.” Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, trái tim Tiểu Thố từ từ bình tĩnh trở lại, nhìn Ada rất tức giận: “Xin lỗi tôi.” “Cái gì, tôi không muốn.” Ada giậm chân. “Cừu Niệm Phương, hiện tại, xin lỗi Tiểu Thố.” Cừu Tần gằn mỗi chữ mỗi câu nói, ngay cả tên tiếng Trung của Ada cũng gọi rồi, bởi vì Ada cảm thấy tên tiếng Trung của mình không dễ nghe, cho nên thẳng thừng không cho phép người nhà gọi tên tiếng Trung của mình, mà bây giờ Cừu Tần gọi tên tiếng Trung của Ada, ý thức được ông thật sự tức giận, so với mình tỏ vẻ muốn theo đuổi Giản Chính Dương còn tức giận hơn. “Không cần cô ấy nói xin lỗi.” Ngoài ý muốn, Giản Chính Dương mở miệng, dẫn tới người Cừu gia bất ngờ, Tiểu Thố cũng kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương, mặc dù không vui, nhưng nhìn thấy sắc mặt Giản Chính Dương, nhớ tính anh không phải như vậy, trong lòng cũng ổn định, không nói lời nào nhìn anh xử lý chuyện này như thế nào. “Ờ, Dương, anh thật sự là quá tốt rồi, em yêu anh chết mất, thân ái Dương, đột nhiên anh phát hiện em so với chị họ có mị lực hơn sao, nếu không anh và chị họ ly hôn rồi cùng em kết hôn đi.” Ada đắc ý nhìn Giản Chính Dương. “Ở chỗ này chờ anh.” Giản chính Dương an ủi hôn một cái lên gương mặt Tiểu Thố, không để ý tới Ada mê trai, đứng dậy đi vào phòng bếp. Thấy anh đi vào phòng bếp, Ada cũng muốn theo vào bị Cừu Tần kéo lại: “Con thật sự muốn ba cầm cây gậy đến chào hỏi con mới dừng lại sao?” Ada vẫn rất sợ ba, bước chân ngừng lại cuối cùng không dám đi qua, bất quá lại nhìn Tiểu Thố khiêu khích: “Chị họ, chị nhìn đi, chị muốn tôi xin lỗi, Dương nói không cần xin lỗi, xem ra, anh ấy cũng không phải đau lòng chị như vậy thôi.” Tiểu Thố đồng cảm liếc mắt nhìn Ada, sắp chết đến nơi còn không biết thay đổi, thật sự là muốn chết, mặc dù Giản Chính Dương không nói gì, nhưng cô có thể đoán được anh đi vào phòng bếp vì báo thù cho mình, không biết anh sẽ làm như thế nào, nhưng nói thật cô rất dễ bắt nạt. Dám bắt nạt cô, thật sự cho rằng cô dễ bị bắt nạt, thực ra cô cũng không dịu dàng và lương thiện, cho nên, nếu như Giản Chính Dương muốn xin cô tha thứ, cô chắc chắn sẽ không đồng cảm cô ấy. Một lát sau Giản Chính Dương từ trong phòng bếp đi ra, cầm trong tay một bình nước suối khoáng, bất quá nước khoáng bị anh đổi qua rồi, sau đó thay thế chính là đủ mọi màu sắc không biết thứ gì, nhưng có một thứ có thể khẳng định, bên trong kia tia đỏ khẳng định là quả ớt, không phải muốn để cô ấy uống nước ớt chứ? Tiểu Thố ở trong lòng suy nghĩ, hơi đồng cảm cho Ada. Quả nhiên, Tiểu Thố vừa nghĩ xong, Giản Chính Dương liền đi tới trước mặt Ada, đưa bình nước suối trong tay tới: “Tự mình uống hay là để tôi cho cô uống?” Rất rõ ràng, mọi người đều biết ở trong đó không phải đồ tốt, Ada không thể tin nhìn Giản Chính Dương: “Anh, anh nói cái gì? Muốn, muốn em uống cái này?” “Từ từ, ông trời của tôi, không thể như vậy.” Đại Tây vội vàng đứng lên ý đồ ngăn cản. “Chính Dương, tôi thay Ada xin lỗi Tiểu Thố, có thể hay không?” Dù sao cũng là con gái của mình, Cừu Tần vẫn không nỡ để cô ấy uống thứ như vậy: “Cậu yên tâm, tôi cam đoan với cậu, sẽ không còn lần sau đâu.” “Ông và tôi có quan hệ thế nào?” Giản Chính Dương lạnh lùng liếc mắt Cừu Tần, trên mặt biểu lộ rất rõ ràng, ông tính là ai, tôi dựa vào cái gì phải nể mặt ông? Trực tiếp làm cho Cừu Tần nghẹn lại không nói ra lời. “Tiểu Thố...” Niếp Tiểu Phương cũng nhìn về phía Tiểu Thố cầu xin thương tình. Chỉ có Cừu Quốc Vinh lạnh lùng nói: “Để nó uống, nó không phải thích đùa giỡn người sao, hiện tại cũng để cho người khác đùa giỡn nó, nếu không sẽ không nhớ lâu. Về sau ra xã hội, không nặng không nhẹ, cũng sẽ chọc tới nếu không lên người, đến lúc đó không thu thập được cục diện rối rắm, hiện tại không bằng để nó từ từ chịu dạy dỗ một lần.” “Không không, không thể, Dương, anh là đàn ông, anh sẽ không làn như thế với em.” Ada nhìn sắc mặt Giản Chính Dương, ý thức được anh sẽ không thương xót, lập tức sợ hãi. “Xem ra cô chuẩn bị muốn để cho tôi cho cô uống.” Giản Chính Dương hướng phía Ada vươn tay ra. “Tôi không muốn uống.” Ada muốn chạy, bị Giản Chính Dương bắt được, cũng không dịu dàng kéo đến ghế sa lon nhấn một cái, nếu bình thường, Giản Chính Dương chủ động thân cận mình như thế, chỉ sợ Ada sẽ vui vẻ đắc ý hơn nhưng bây giờ, anh một tay cầm cái thứ đủ mọi màu sắc muốn đút vào miệng mình, cô ấy chỉ muốn nhanh lên thoát khỏi anh. Giản Chính Dương động tác rất nhanh, một tay kéo Ada về ghế sô pha, đè xuống, một tay nắm cằm của cô ấy, một tay khác không chút do dự hướng miệng của cô ấy rót vào. ‘Ùng ục, ùng ục’ Ada không thể khống chế đem nước uống gia vị tiến vào bên trong miệng, yết hầu bị kích thích, sặc đến thiếu chút nôn ra, nhưng vừa tới miệng lại bị nuốt trở về, nước mắt tí tách chảy xuống. “Được rồi, đủ rồi.” Đại Tây ý đồ muốn ngăn cản, nhưng Giản Chính Dương động tác rất nhanh, ngay lúc mọi người kinh hãi trong chốt lát, đã đem một bình nước suối gia vị đổ vào gần hết. Thuận thế liền buông Ada ra, Giản Chính Dương tiện tay đem bình nước suối quăng vào thùng rác, muốn kéo Ada chạy vào phòng bếp âm trầm cảnh cáo: “Xem cô và Tiểu Thố còn có huyết thống, lần này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau, tôi sẽ lấy mạng của cô.” Lúc nói xong lời cuối cùng, không che giấu chút nào sát ý của mình, người Cừu Gia đều chấn động tại chỗ, cách anh gần nhất là Ada, cô có thể vô cùng khẳng định, chỉ cần mình lại nhằm vào Tiểu Thố, nhất định anh sẽ không chút do dự giết mình. Chỉ là cái kia thả đầy quả ớt, các đồ gia vị đặc biệt chế biến vào nước, không lưu tình chút nào rót cho mình, Ada liền biết anh chắc chắn không phải đang cùng mình nói đùa. Bị anh âm trầm chấn động tại chỗ, cô ấy cho là anh chỉ lạnh lùng thôi, thế nhưng không nghĩ tới nổi cơn giận lại đáng sợ như vậy, bị sát khí của anh hù sợ, Ada dùng tiếng Anh nhẹ giọng nói ‘Ma quỷ’, đầu liều mạng gật cũng không đi uống nước, cổ họng của cô ấy sợ không giữ được. Thấy cô ấy gật đầu, Giản Chính Dương hừ lạnh một tiếng buông cô ấy ra. “Ô...” Ada nước mắt chảy ra chạy xuống phòng bếp, cổ họng của cô ấy đang bốc hỏa, cô ấy cần nước, cần nước lạnh. “Ada.” Đại Tây vội vàng chạy tới hỗ trợ. Cừu Tần phức tạp nhìn về phía Giản Chính Dương, người này là cháu rể ngoại, dường như ông không hiểu rõ lắm, với hành vi vừa rồi của anh, nếu như chỉ là vì Tiểu Thố mà bất bình, có phải phản ứng quá mức kịch liệt? “Chúng ta đi trước, nếu như không ngờ cổ họng của Ada có chuyện gì, tốt nhất đi bác sĩ.” Phát hiện Cừu Tần đối với Giản Chính Dương dò xét, Tiểu Thố lập tức đứng lên, cô biết anh như thế đối với một cô bé người bình thường đều sẽ cho là anh không bình thường, thế nhưng đây bản thân tự lựa chọn đàn ông, cô không cho phép bất luận kẻ nào nói nửa lời không được. Nhìn thấy động tác giống như Tiểu Thố bảo vệ thằng nhóc, Giản Chính Dương mặt âm trầm trong nháy mắt như gió xuân tháng tư, dịu dàng tới mỗi nơi của căn phòng, thuận theo đưa tay kéo Tiểu Thố, để kéo cô rời đi. Đi tới cửa, nghĩ đến mấy ngày nay chiêu đãi, Tiểu Thố cảm thấy có sự thân thiết, thực ra cũng không phải một chuyện gì tốt, nhìn về phía ba người ngồi trong phòng khách. “Ông ngoại bà ngoại, còn có cậu, lúc sắp đi mọi người gọi điện thoại cho con, con đưa mọi người về.” Điều này tương đương với khác gì đuổi người, ba người Cừu Quốc Vinh sắc mặt cũng không quá tốt. Mặc kệ sắc mặt bọn hắn, Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương rời khỏi căn phòng. Đi xuống lầu, phát hiện Giản Chính Dương còn đang nhìn mình cười ngây ngô, Tiểu Thố không khỏi mắng anh: “Cười ngây ngô cái gì, giống như người đần độn vậy, có cái gì đáng để cho anh cười như thế sao?”. Giản Chính Dương hai con mắt cười cong cong: “Đương nhiên là có, vợ anh bảo vệ anh như thế, sao có thể để cho anh không vui sao được.” Mặc dù hai người không nói là tâm ý tương thông, có thể đoán được phần lớn suy nghĩ của nhau, Tiểu Thố nét mặt có hơi đỏ: “Lần sau chuyện này nghĩ kế anh cứ để cho em làm là được rồi.” Giản Chính Dương cười: “Người xấu tự nhiên là để anh làm.” “Không cho phép.” Tiểu Thố chống nạnh: “Không cho phép anh đụng những người phụ nữ khác, trừng phạt cũng không được.” Giản Chính Dương sững sờ, phát hiện Tiểu Thố mặt mũi tràn đầy lòng ham muốn chiếm hữu, lập tức cười, vui vẻ ôm Tiểu Thố: “Được, lần sau anh chỉ ở bên cạnh nhìn em rồi châm thêm dầu, để em làm, vợ à, anh yêu em chết mất.” “Hừ...” Đáng tiếc chỉ sợ chuyện ngày hôm nay đã để người Cừu gia đối với mình sinh ra ngăn cách, thế nhưng vậy thì thế nào đây, nếu như bọn họ không nhận cháu gái ngoại là minh, quên đi, dù sao, cô còn có Giản Chính Dương, chỉ cần có anh cầm toàn thế giới đến đổi cô cũng không muốn đổi. Một người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, một người anh tuấn dịu dàng, dáng vẻ hai người trong mắt chỉ có nhau, thỉnh thoảng để người đi ngang qua chăm chú nhìn không nỡ dời ánh mắt của mình. Lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương tay nắm tay hướng phía nhà mình đi ra, trong phòng bếp uống nước lạnh, lại từ trong tủ lạnh tìm ra đá lạnh để uống, nhưng chỉ có thể hóa giải một chút đau đớn, toàn bộ cuống họng đều đang bốc khói, phát hiện chính mình nói không ra lời, Ada Sợ hãi đến nước mắt rơi không ngừng, nếu như ảnh hưởng tới dây thanh, về sau không thể ca hát làm sao bây giờ, cô ấy còn muốn làm ca sĩ, cuống họng rất quan trọng, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì. Đại Tây nhìn dáng vẻ của con gái cũng gấp đến nước mắt đã rơi xuống, mặc dù chuyện là Ada gây nên, nhưng nếu như nói trừng phạt thế này, vẫn rất nặng nhất là Niếp Tiểu Phương nhìn dáng vẻ cháu gái chật vật cũng mềm lòng, cuối cùng để Cừu Tần và Đại Tây đưa Ada đến bệnh viện kiểm tra. Sau một tiếng ba người từ bệnh viện đi ra, Ada đã bình tĩnh trở lại, cổ họng của cô ấy chỉ bị quả ớt làm cay mà thôi, hơi nhiễm trùng, khả năng phải giữ hai tuần lễ không thể mở miệng nói chuyện, bình thường đồ ăn cũng phải chú ý, không thể bị thương nữa, nói tóm lại, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm bất quá Ada cũng coi như mua được một bài học. “Đây chính là làm loạn đùa giỡn người mà có kết cục vậy, lần sau còn muốn tùy tiện đùa giỡn người khác không? Còn thích anh rể không?” Cừu Tần lạnh lùng dạy dỗ con gái. “A... A...” Ada liều mạng lắc đầu, một người đàn ông dám cầm một bình đầy quả ớt, bột tiêu cay, muối, dấm các loại đồ gia vị hỗn hợp thành một loại không chút do dự cho mình uống, cô ấy không có phúc hưởng thụ. Trọng yếu nhất chính là Giản Chính Dương không che giấu sát khí để cô ấy phải sợ hãi, cô ấy cũng không muốn ở cùng với người đàn ông như vậy, người đàn ông như vậy chắc chắn rất một lòng, nhận định một người sẽ mãi để ý, vô cùng có lòng ham muốn chiếm hữu, thế nhưng từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài cô ấy tôn trọng chính là tự do, có bạn trai cũng phải có không gian của mình. Lúc mới gặp anh, cô ấy còn rất ghen tị với Tiểu Thố, bởi vì Giản Chính Dương trong mắt chỉ có cô, ánh mắt tùy thời tùy chỗ đi theo cô, nhưng bây giờ nghĩ đến lại không phải chuyện như vậy, anh ở đâu thâm tình, căn bản chính là lòng ham muốn chiếm hữu, bị anh coi trọng Tiểu Thố chắc chắn rất không có tự do gì rồi, quyền lợi cùng người đàn ông khác nói chuyện sợ rằng cũng không có. Vừa mới bắt đầu bởi vì cùng Tiểu Thố đối nghịch cho nên bị bề ngoài của Giản Chính Dương che đậy, thế nhưng khi lấy được giáo huấn, trước sau tỉ mỉ nghĩ lại, Ada lập tức cho ra kết luận của mình, cũng không tiếp tục thích Giản Chính Dương, mơ hồ còn rất đồng cảm Tiểu Thố. Dù sao Giản Chính Dương ngoại trừ khuôn mặt cũng không có gì, mà anh lòng ham muốn chiếm hữu cũng không phải mỗi người đều có thể chịu được. Chí ít cô ấy chắc chắn không chịu được. Cần tĩnh dưỡng, mới từ bên Tô Á trở về, Ada cũng không nghĩ sẽ quay về, để ba đặt một phòng ở khách sạn giúp mình, sau đó ở khách sạn nghỉ ngơi. Đại Tây ở lại chăm sóc cô ấy, Cừu Tần thì trở về báo cáo kết quả của Ada mà bác sĩ chẩn đoán cho bố mẹ. Trong khách sạn, Đại Tây đau lòng nhìn con gái, trách cứ Giản Chính Dương ra tay quá ác, nhưng tự mình con gái tinh quái chuốc lấy cực khổ: “Cái này, còn muốn thích cậu ta sao, người đàn ông bạo lực, người đàn ông có lòng ham muốn chiếm hữu, trêu chọc dễ dàng, vứt bỏ khó.” Rất rõ ràng, hai mẹ con đều nghĩ đến như nhau, trong mắt của hai người, Giản Chính Dương chính người đàn ông bạo lực lại cố chấp, yêu anh khả năng sủng cô ấy đến trời, nhưng tính tình này, chỉ sợ không thương cũng sẽ không buông tay. Điều này khiến bọn họ tôn trọng tự do là không thể tiếp nhận, có bạn trai cũng vẫn cần có không gian của mình, thế nhưng nghĩ đến dáng vẻ mấy ngày nay Giản Chính Dương và Tiểu Thố như hình với bóng, Đại Tây cảm thấy, Tiểu Thố chắc chắn trải qua rất khổ. Ada dùng di động đánh chữ, cho thấy suy nghĩ của mình về người đàn ông này như vậy, nhưng cô ấy tiêu khiển không dậy nổi, về sau vẫn nên càng xa càng tốt, bất quá, Tiểu Thố đối với bọn họ có ý đuổi người, ngược lại hai người thật xứng đôi, quả nhiên không phải người một nhà không tiến và một cửa. Thấy con gái nghĩ thông suốt, Đại Tây thở dài một hơi, để con gái nghỉ ngơi cho khỏe, có việc thì gọi điện thoại cho bà, bà đi sang căn phòng cách vách để nghỉ ngơi, mấy ngày nay đi bốn phía, tăng thêm quan hệ chênh lệch, kỳ thật cũng rất mệt mỏi. Ada gật gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ rời đi, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Á, nói cho cô ta mình chuẩn bị từ bỏ Giản Chính Dương, không còn thích anh cũng không còn theo đuổi anh nữa. Gần như mười giây đồng hồ Tô Á đã gọi điện thoại qua, bị Ada từ chối, lúc đầu nghĩ gửi tin tức nói cho cô ta mình không tiện nói chuyện, kết quả cô ta lập tức lại gọi tới, mấy lần đều như vậy sau Ada phiền, trực tiếp tắt máy không rảnh để ý, mà điện thoại một chỗ khác, gọi điện thoại bị tắt máy không tiếp, liên tục gọi rồi tắt máy, Tô Á ở trong phòng vệ sinh tức giận đến thiếu chút nữa đập điện thoại, trong phòng vệ sinh đứng một lúc cảm thấy không cam tâm, cô ta nhất định phải biết chuyện gì xảy ra, đi gặp Giản Tinh xin nghỉ, liền vội vàng rời đi. Mà trước sân khấu nhìn bóng lưng Tô Á rời đi, lẩm bẩm: “Gần đây chị Tô giống như rất bận ý, có phải là mập mờ yêu đương?” Giản Tinh đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc, yêu đương? Nhìn dáng vẻ cô ta thỉnh thoảng lấy lòng mình, rõ ràng đối với Tiểu Dương còn chưa hề chết tâm, làm sao có nhà dưới được? Xem ra bà cũng phải chú ý hơn mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]