Năm Nguyên Quang thứ bảy, Chân Tông Hoàng đế phong Quách Tùng Lâm là Thái Phó trí sĩ.
Chân Tông vốn muốn ông tiếp tục giữ chức Đại Học sĩ, dẫn dắt hậu bối ở Quán Các, Quách Tùng Lâm lại quyết định xin nghỉ, muốn tới Dương Châu sống quãng đời còn lại, không còn xen vào triều chính nữa.
Dương Châu là thủ phủ nổi danh bên trái sông Hoài, phong cảnh rất đẹp, trước giờ là mảnh đất giàu có nhất thiên hạ. Chân Tông thấy không cách nào thuyết phục nổi Quách Tùng Lâm, bèn chuẩn tấu cho ông rồi ban cho rất nhiều thứ.
Mạnh thị và Quách Nhã Tâm cùng nhau đưa Quách Tùng Lâm về Dương Châu.
Trên đường lớn, trước và sau tổng cộng có bốn xe ngựa có mái che, sau xe ngựa còn có xe bò tạo thành đội xe, phần lớn là Hoàng đế ban và gia sản những năm qua Quách Tùng Lâm góp nhặt. Bởi vì đường xá xa xôi, Chân Tông còn đặc biệt ân sủng cử một đội cấm quân trăm người hộ tống.
Bỗng nhiên, cỗ xe ngựa thứ ba dừng lại, Quách Doãn Chi vội vàng vén rèm xe ngựa lên, la lớn: "Mẹ!"
Chiếc xe ngựa thứ hai cũng dừng lại, Mạnh thị bám vào nha hoàn xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Quách Doãn Chi: "Thế nào? Có phải là Huệ Lan lại không khỏe không?"
Quách Doãn Chi sốt ruột gật đầu nói: "Lan Nhi nôn quá. Mẹ, mau mau tìm đại phu xem đi."
Quách Nhã Tâm cũng xuống xe ngựa, nói với Ngọc Trâm: "Ngươi đi nói một tiếng với phụ thân, cứ nói Huệ Lan không chịu nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2526152/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.