Chương trước
Chương sau
Nói tới thành Dương Châu, địa phương nổi danh nhất hẳn là phủ Lăng Vương. Phủ Lăng Vương vốn là thương nhân buôn muối của tiền triều tốn khoản tiền lớn tu sửa, về sau qua tay nhiều người mới tới tay lão Lăng Vương rồi truyền xuống. Chủ thể kiến trúc vừa sâu vừa dài, có vài chục tòa nhà, có thể chứa ngàn người ở cùng. Hoa viên của nó là kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, xem trọng phong cảnh. Ao hồ là trung tâm vườn, trong hồ có đảo nhỏ xanh tươi, ở trên đảo xây nhà ngắm cảnh, bờ bắc là núi nhỏ xanh tươi, bờ nam là nhà chính khí thế. Bất luận là từ bờ hồ nhìn tới hồ, hay từ trong hồ nhìn bờ hồ đều có cảnh vật.

Khu vực hồ rộng rãi, bên trong ngọn núi nhỏ có con đường nhỏ dẫn tới nơi có phong cảnh đẹp. Đường mòn rừng trúc chạy dọc đình Hoàn Thúy trên núi, không chỉ nhìn trọn vẹn cảnh dưới núi, đồng thời xung quanh còn có hoa cỏ tô điểm, chim hót hoa nở. Trước đình có người đang đánh cờ, trên bàn đá bày bàn cờ, quân cờ làm bằng phỉ thúy. Nam tử mặc áo gấm màu đen cầm quân cờ màu xanh ngọc, dung mạo lãng tử, ánh mắt có vẻ thâm thúy trưởng thành tích lũy qua năm tháng, đang nghiên cứu hướng đi trên bàn cờ. Nam tử áo trắng tuổi trẻ tuấn tú ngồi đối diện ông, sườn mặt trông như châu ngọc lóe sáng long lanh tới kinh người. Tay của hắn đặt trong hộp cờ gỗ mun, có chút mất tập trung.

Nam tử mặc áo bào màu đen bỏ cờ xuống, rất tự nhiên nói: "Hưng nhi, tới lượt con."

Nam tử áo trắng không vui nói: "Vương gia, ta tên Lục Vân Chiêu."

Nam tử mặc áo bào đen ngẩng đầu, hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Được rồi, Vân Chiêu."

"Vương gia tìm Thế tử đến cùng đánh cờ đi. Ta có việc, đi trước." Lục Vân Chiêu đứng lên, nam tử mặc áo bào màu đen ung dung nhìn bàn cờ nói: "Con muốn tới hành cung ngoài thành à? Ta khuyên con tốt nhất đừng đi."

Lục Vân Chiêu dừng bước: "Ta có người quan trọng ở đó." Từ khi Triêu Tịch chạy tới nói cho hắn biết, Khởi La bị Công chúa đưa đến hành cung là hắn đứng ngồi không yên. Nhưng Lăng Vương không thả hắn đi. Nếu là lúc trước hắn cũng chẳng sợ gì, chỉ là hiện tại vẻ ngoài của Khởi La thật sự là quá trêu người... Hắn không muốn chờ thêm một khắc nào. Ai ngờ, hắn vừa đi về phía trước mấy bước, lập tức có người giơ tay chặn ở trước mặt hắn: "Công tử dừng bước."

"Tránh ra!" Lục Vân Chiêu nhíu mày.

Lăng Vương Triệu Sâm giơ tay lên, những người kia lập tức lui xuống. Ông đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu, hai người có tư thế thẳng tắp giống hệt nhau.

Triệu Sâm đặt tay lên vai Lục Vân Chiêu: "Người trẻ tuổi làm việc không nên manh động. Không phải Mộ Vũ ở ngoài hành cung bảo vệ nha đầu kia sao? Chu Minh Ngọc nói thế nào cũng là quan lớn tam phẩm của triều đình, tuy phủ Tĩnh Quốc công không lớn bằng lúc trước, nhưng không phải ai cũng dám động vào người trong phủ. Con là mệnh quan triều đình, không được hoàng thất gọi đã tùy tiện chạy đi sẽ hỏng việc."

Lục Vân Chiêu lạnh lùng nói: "Không phải Vương gia muốn giúp Lâm Huân loại bỏ Lưu Phương à? Ta chỉ cần Khởi La bình an."

Triệu Sâm nói: "Cháu trai ta làm việc quả quyết nhanh nhẹn, trước giờ sẽ không làm người vô tội liên lụy. Nha đầu Chu gia chắc chắn sẽ không có chuyện gì... nhưng sao con biết ta muốn loại bỏ Lưu Phương?"

"Lưu Phương cáo lão về quê, chỉ là đi qua Dương Châu, Vương gia dùng kế lừa lão tới hành cung. Nhiều năm ngài không hỏi tới triều chính, chỉ biết là hưởng lạc, lão tất nhiên chẳng có cảnh giác với ngài. Những năm qua Lưu Phương ỷ vào Hoàng thượng sủng ái, kết bè kết cánh, làm không ít việc loại bỏ phe đối lập. Lâm Dương chém nghĩa tử của lão trong quân đội, còn từng vạch tội lão ở trước mặt Hoàng thượng. Lão ghi hận trong lòng, tự mình thông đồng với Tiêu Thiên ghen ghét Lâm Dương, hại ch3t Lâm Dương và thân binh của ông ta. Lưu Phương tự nhận làm đến không có lỗ hổng, sau đó đổ hết tội danh lên người Tiêu Thiên. Tiêu Thiên phạm tội thông đồng với địch b4n nước, cả nhà bị trảm, chẳng ai ngờ rằng con trai út của Tiêu Thiên lại cầm chứng cứ trốn thoát."

Triệu Sâm chắp tay nhìn Lục Vân Chiêu, hứng thú nói: "Con ta quả nhiên thông minh. Nói tiếp đi."

Lục Vân Chiêu nhíu mày, hiển nhiên không thích xưng hô này: "Ta biết nhiều như vậy, phần lớn là suy đoán của ta. Lưu Phương đã cáo lão, chẳng có uy hiếp gì với ngài nhưng ngài thích bán cho Lâm Huân một món nợ tình cảm. Với chiến công và năng lực của hắn, tương lai có thể tặng lại cho ngài rất nhiều chỗ tốt. Chưa nói tới, hắn còn là cháu ngoại của ngài."

Triệu Sâm cười ha hả. Lục Vân Chiêu lại im lặng không nói một lời.

Triệu Sâm trông thấy ánh mắt của hắn, quay người đi đến nhà mái bằng có thể nhìn ra cảnh hồ ở xa, tay bám vào lan can nói: "Vân Chiêu à, con không muốn nhận người cha này, ta theo con. Con không muốn công khai thân phận, ta cũng theo con. Con không đi con đường ta trải sẵn cho con ở kinh thành, không sao cả, vi phụ giúp con trải con đường khác. Nhưng cho dù ta chiều theo con đủ đường, hôn sự lại không thể cho con làm bừa. Cưới con gái Chu Minh Ngọc có lợi gì cho con? Từ trên xuống dưới phủ Tĩnh Quốc công đều là loại người bo bo giữ mình, khó thành đại sự. Nếu con muốn cưới, cũng phải cưới một người trợ giúp tương lai cho con mới được. Trên con đường công danh, không có liên minh nào vững chắc hơn thông gia."

Lục Vân Chiêu cười lạnh nói: "Không công khai thân phận chẳng lẽ không phải Vương gia muốn sao? Chỉ sợ Vương gia cũng không muốn bị người đời biết, ta là đứa con mà mẹ ta sinh ra sau khi bị ngài say rượu cu0ng bức? Nếu chẳng phải ta có chút danh tiếng, có thể vào tạm mắt của ngài, ngài sẽ bằng lòng nhận ta sao? Hôn sự của ta, chẳng nhọc Vương gia quan tâm. Ta và Khởi La là thanh mai trúc mã, ta rất thích nàng ấy." Hắn nói xong thì chắp tay hành lễ rồi đi thẳng con đường nhỏ xuống núi.

"Vương gia, muốn thuộc hạ đi ngăn công tử không?" Thống lĩnh thị vệ của vương phủ Huyền Ẩn đi từ chỗ tối ra, nhìn qua hướng Lục Vân Chiêu rời đi.

"Không cần, nó sẽ tự có chừng mực." Triệu Sâm nhìn non sông tươi đẹp bên dưới, tâm trạng dường như chẳng bị ảnh hưởng.

"Thuộc hạ thấy công tử rất nặng tình với Chu tiểu thư, chỉ sợ rất khó buông tay."

Triệu Sâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, cười nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan: "Không vội. Mùa này còn chưa phải thời điểm tốt nhất đâu."

***

Khởi La chia chừng trăm người thành mười hàng ngang, mỗi hàng chỉ cho người dẫn đầu một hàng tới thiên điện tập luyện đội hình, buổi chiều để bọn họ trở về tự huấn luyện hàng của mình, hai ngày cuối cùng tập hợp lại xem hiệu quả.

Lúc này, mười mấy người dẫn đầu Dư Nương và Kiều Nương tập luyện chăm chỉ ở trong hoa viên, Khởi La chỉ ngồi trong lầu các vẽ tranh, uống trà. Mùa hè nóng bức, nàng còn bảo A Xảo bỏ khối băng trong phòng giải nóng. Dù sao trước mắt việc cần làm nàng đã làm đủ, Kiều Nương có tâm tư với Lâm Huân, chắc chắn sẽ không sơ suất, nàng có thể lén lười một tí. Nếu bị n4ng làm sạm da, bỏng n4ng, chẳng biết phải làm sao mới bù lại được.

Những năm qua nàng thật sự bị phu thê Chu Minh Ngọc nuông chiều tới mức có chút yếu đuối. Kiếp trước tuy Diệp Quý Thần cũng yêu thương nàng nhưng không cưng chiều quá đáng, nàng vẫn phải chịu ít khổ. Quả nhiên từ nghèo thành sang dễ, từ sang thành nghèo khó mà.

Ba năm qua, nàng chưa từng gặp Diệp Quý Thần, chỉ thư từ qua lại. Bởi vì Diệp Quý Thần làm Huyện lệnh ở Hội Kê rất bận rộn, nghe nói hồ sơ chất mấy năm không có người xử lý nên hầu như chẳng có thời gian về kinh. Hắn xuất thân nhà thương nhân, trong triều không có ô dù, đường tỷ cũng chỉ là thiếp của Tĩnh Quốc công. Cho nên mười hạng đầu thi đỗ cùng khoa, chỉ có hắn chức quan thấp nhất. Nhưng cũng may Diệp Quý Thần có thành tích vô cùng tốt trong khi tại chức, Văn Xương Tụng tự mình viết thư đề cử hắn, e là cuối năm sẽ lên chức. Hơn nữa trong thư hắn có nhắc tới có hôn ước với một nữ tử... rất có thể là mẫu thân kiếp trước Khởi La chưa từng gặp mặt. Tính thời gian, cách kiếp trước Khởi La sinh ra chỉ hơn một năm, chờ Diệp Quý Thần về kinh, nàng nhất định phải đi xem nữ tử kia.

Chẳng biết Triệu Nghi Hiên tiến đến từ lúc nào, bỗng nhiên lấy những bản thảo nàng vẽ, hỏi: "Sao cơ, ngươi còn biết thiết kế trang sức à? Ta xem một chút."

Khởi La bất đắc dĩ, đành phải đứng lên nói: "Lúc tập múa cùng Tam Nương, học qua được một ít. Chỉ là chút tài vặt, thần nữ còn đang luyện, vẽ không được đẹp lắm."

"Vẽ tranh đúng là hơi vụng về nhưng kiểu dáng cũng không tệ lắm. Còn có tên à? Điệp luyến hoa, Quan thương hải, Nhất hộc châu..." Triệu Nghi Hiên thỏa mãn gật đầu: "Cho ta hết đi. Ta vào cung bảo thợ làm."

Triệu Nghi Hiên đã nói vậy rồi, sao Khởi La có thể từ chối, chỉ có thể cười cười. Sau khi chuyển ra khỏi phủ Quốc Công, Chu Minh Ngọc còn mời Tú Đình cư sĩ đến lên lớp cho nàng. Mới đầu, Tú Đình cư sĩ nghe nói nàng đọc nhiều sách như vậy, tất nhiên là giật nảy mình, chẳng mấy chốc đã dạy nàng mấy thứ cầm kỳ thư họa. Tiếc là biết đọc sách vì có trí tuệ hai kiếp người, phương diện nghệ thuật thật sự rất bình thường. Ngược lại nàng cảm thấy rất hứng thú với việc nhảy múa với Nguyệt Tam Nương và giúp thiết kế trang sức và váy múa. Nghĩ là cần có thể bù vào những cái mình vụng về, lúc này mới thường xuyên lấy ra luyện tay một chút. Nào ngờ vừa vẽ bản thảo thô đã bị Triệu Nghi Hiên cướp mất, quả thật chẳng thể nói lý lẽ gì với Công chúa.

A Xảo ở ngoài cửa bỗng nhiên cao giọng nói: "Tứ điện hạ, ngài không thể vào!"

"A Xảo, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện. Tứ Điện hạ là ai? Công chúa bảo ngươi ngăn người không có phận sự, cũng không hề bảo ngươi ngăn Điện hạ mà?" Tiếng nói lanh lảnh của một tên thái giám truyền đến.

Triệu Nghi Hiên bỗng nhiên đứng lên, kỳ quái nói: "Tứ ca trở về nhanh thế?"

Nàng vừa dứt lời, một nam tử mặc trường bào gấm màu xanh đậm thêu kỳ lân bằng tơ vàng bước vào cửa, sau lưng còn mấy tùy tùng theo sau, dẫn đầu là một tên thái giám. Nam tử có vẻ ngoài tuấn tú, vóc dáng chỉ có thể coi là trung bình nếu so với Lâm Huân, tướng mạo ôn hòa. Khởi La vội vàng đứng lên hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tứ Hoàng tử."

"Tứ ca!" Triệu Nghi Hiên đi qua, khẽ nói: "Huynh trở về sao không nói trước với muội một tiếng?"

"Nói sớm cho muội để muội hủy hết dấu vết việc xấu à?" Triệu Lâm nở nụ cười, ánh mắt rơi lên người Khởi La: "Biểu muội không cần đa lễ."

Mấy năm trước lúc hắn đến phủ Tĩnh Quốc công, từng ở xa nhìn thấy Khởi La, lúc ấy nàng còn nhỏ, tròn vo mập mạp, chẳng khiến người ta chú ý. Không ngờ con gái lớn lên thay đổi, bây giờ lại trổ mã tới xuất chúng như vậy. Hắn vung vạt áo lên ngồi xuống, thái giám Quế Viên sau lưng hắn lập tức nịnh hót cầm ấm nước trên bàn châm trà cho hắn với khuôn mặt tươi cười: "Điện hạ ngài nhất định khát rồi, ngài uống nước đi."

Khởi La chưa từng gặp Triệu Lâm, nhưng nàng biết Triệu Lâm là con trai Quách Quý phi được sủng ái nhất sinh ra ở trong cung, cũng tính là biểu ca huyết thống thân cận của nàng. Nói đến tuy Quách Quý phi và Quách Nhã Tâm là tỷ muội ruột, nhưng quan hệ của hai người cũng không tốt, Quách Quý phi lạnh nhạt với toàn bộ Quách gia, ngày thường rất ít qua lại.

Triệu Lâm còn chưa tròn hai mươi tuổi, biểu hiện với chính sự cũng bình thường, nhưng nổi danh tốt tính, lại vì mẫu thân trong cung được sủng ái nên việc gì cũng hết sức thuận lợi. Thái tử và Lục Hoàng tử như nước với lửa vì hoàng vị, nhưng hắn lại làm như chẳng hề quan tâm, hôm nay ra ngoài đi săn cùng Thái tử, ngày mai ra ngoài uống rượu cùng Lục Hoàng tử. Cho nên ngược lại ai hắn cũng hợp.

Kiếp trước Khởi La chẳng biết gì về chuyện của mấy Hoàng tử, chuyện hoàng thất không phải con gái một Huyện lệnh như nàng có thể nghe ngóng được. Nói trắng ra, bách tính bình thường quan tâm cái ăn chỗ ở hơn, chẳng có nhiều hứng thú với người nào làm Hoàng đế. Hơn nữa thời gian tại vị của Chân Tông Hoàng đế rất dài, lúc Khởi La ch3t, Chân Tông còn sống, Thái tử cũng không đổi.

"Nghe nói các ngươi đang tập múa theo hàng cho Quân Thực? Sắp xếp thế nào vậy?" Triệu Lâm cúi đầu uống trà, giọng nói cũng là ôn hòa, chẳng hề có chút vẻ kiêu căng của hoàng tộc, rất dễ làm người ta sinh ra ý nghĩ muốn thân thiết. Nhưng mà Khởi La cảm thấy hơi buồn cười, Triệu Nghi Hiên muốn biểu diễn một tiết mục múa cho Lâm Huân, không chỉ có mình biết mà hình như người nào trong hành cung này cũng biết. Chẳng phải quà nên cất giấu cẩn thận, tới khi xong xuôi mới cho đối phương một bất ngờ sao? Chỉ có thể nói tác phong của Công chúa hoàn toàn khác người thường.

"Đẹp lắm. Tứ ca, tứ ca xem cái này trước đi." Triệu Nghi Hiên đưa bản vẽ của Khởi La tới, Khởi La cũng không kịp ngăn cản. Tài vẽ vụng về của nàng đâu thể lọt vào mắt Hoàng tử? Nhưng mà Triệu Nghi Hiên như khoe khoang bảo vật: "Có phải rất độc đáo không?"

Triệu Lâm nhìn kỹ một chút: "Muội có hứng thú với mấy trò này từ bao giờ vậy? Thiết kế rất đẹp nhưng tài vẽ còn phải nâng cao, muội cố gắng nhiều hơn đi." Hắn nói kiểu động viên, nghiễm nghiên cho rằng những cái này là Triệu Nghi Hiên vẽ.

Triệu Nghi Hiên cũng không hề phủ nhận, vui vẻ cất giấy vẽ vào trong tay áo.

Triệu Lâm còn nói: "Nghi Hiên, chờ qua sinh nhật của Quân Thực, ta áp giải hắn về kinh, tránh cho tới lúc đó lại không biết tìm người ở đâu. Muội còn muốn mua gì ở Dương Châu thì mau chóng mua đi."

Triệu Nghi Hiên cũng ước gì Lâm Huân về kinh, gật đầu: "Được. Đến lúc đó muội giúp Tứ ca, hắn không thể làm gì muội."

Triệu Lâm ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi, cũng không ở lâu, như là cố ý tới đây lộ mặt. Chờ ra khỏi lầu các, Triệu Lâm nói với Quế Viên: "Trước kia ta còn cảm thấy Lục Vân Chiêu từ bỏ vị trí Trạng Nguyên và con gái Phụ Quốc công thật sự là ngu xuẩn. Nhưng hôm nay thật sự gặp được vị biểu muội này, ta lại có thể hiểu được hành vi của hắn."

Quế Viên cười hì hì: "May mà Điện hạ không có hứng thú với mỹ nhân..."

Triệu Lâm trừng mắt liếc hắn một cái: "Nói cho mẫu phi, ta chọn tiểu thư Lý gia chưa?"

"Đã viết thư nói cho Quý phi nương nương rồi, nhưng mà Lý gia... không quyền không thế, thực sự không phải mối lương duyên."

Triệu Lâm cười nhạt cười: "Càng biết điều càng không khoa trương mới tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.