Khởi La nghe thấy Lâm Huân cũng ở đây, thân thể cứng đờ. Tào Tình Tình quay đầu lại hỏi nàng: "Sao vậy?"
"Không có gì." Khởi La có chút muốn rút lui, dù sao nàng không muốn đụng phải người kia. Bởi vì mỗi lần đụng phải hắn luôn luôn không thể thản nhiên. Nhưng người cũng đã ở nơi này rồi, nàng không thể bỏ chạy lúc lâm trận? Không có khí phách.
Lúc này, Nguyệt Tam Nương từ bên trong đi ra ngoài, một bộ váy mỏng màu xanh, trên thêu lá sen và hoa sen. Trong tay cầm một cây quạt xếp bằng gỗ đàn hương tinh xảo, đuôi quạt có tua rua màu đỏ. Nàng dẫn bốn người vào cửa, nhỏ giọng nói: "Lát nữa ở trong phòng riêng nhé, tuyệt đối đừng chạy lung tung."
Khởi La và Tào Tình Tình liên tục gật đầu. Khởi La không phải lần đầu tiên tới, chỉ cúi đầu nhìn con đường dưới lòng bàn chân, kéo mũ xuống thấp. Tào Tình Tình thì tò mò nhìn chung quanh, còn cầm quạt xếp che trước nguc.
Lầu một là đại sảnh, ở giữa có một bông sen ngàn cánh khổng lồ. Nhụy ho4 là một sân khấu hình tròn, trên nóc là quả cầu hoa bảy màu làm từ hoa tươi, phối màu xinh đẹp, có bốn dải lụa đỏ kéo tới các góc ở lầu hai. Xung quanh sân khấu có rất nhiều chỗ ngồi và đã có khách ngồi lần lượt vào chỗ. Vũ nhạc phường là nơi biểu diễn ca múa theo giờ, ban đêm mới có biểu diễn lớn. Nhưng hôm nay nếu Thái tử bao trọn, chắc là diễn cái gì cũng phải nghe theo Thái tử sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2526127/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.