Chương trước
Chương sau
Khởi La tỉnh lại thấy bên cạnh mình có rất nhiều người, Tào Tình Tình, Trần Gia Trân và Quách Nhã Tâm đều ở đây. Nàng đã không còn ở Đại Tướng Quốc Tự nữa mà là trong khuê phòng của nàng, ngoài cửa sổ trời đã tối.

Nàng ngồi dậy, Ninh Khê kê một cái gối mềm ra sau lưng nàng. Quách Nhã Tâm nắm lấy tay nàng nói: “Thật không nghĩ tới ra ngoài dâng hương cũng sẽ xảy ra chuyện. Sau này sao ta có thể yên tâm để con ra ngoài chứ? Con cũng thật là, ngay cả nha đầu Mộ Vũ kia cũng không mang theo.” Tào Tình Tình không nói quá rõ ràng với Quách Nhã Tâm đã xảy ra chuyện gì, Lâm Huân cũng không nói hết với nàng ấy. Nhưng Quách Nhã Tâm cũng không ngu ngốc, lúc đi người vẫn còn khỏe mạnh, lúc về lại phải nâng về, có thể gặp được chuyện gì tốt?

“Phu nhân đừng lo lắng, cũng may gặp được Dũng Quan hầu nên không xảy ra chuyện gì.” Tào Tình Tình chớp chớp mắt nhìn Khởi La, dáng vẻ muốn được thưởng.

Khởi La lập tức đỏ bừng mặt. Tuy lúc ấy ý thức không rõ lắm, nhưng nàng vẫn còn chút ý thức, hình như nàng đã làm ra chuyện rất mắc cỡ. Xong đời, không dám gặp lại hắn.

“Trên người còn có chỗ nào không khỏe không?” Quách Nhã Tâm lo lắng hỏi.

Khởi La lắc đầu, tay lại nhẹ nhàng siết lấy chăn. Vương Thiệu Thành là con trai của Khu Mật sứ Vương Tán, dù cho biết là hắn ta làm chuyện xấu nhưng nàng có thể làm gì chứ? Hoàng thượng vốn đã không thích người của Chu gia, đã nhiều năm như vậy mà cha và đại bá vẫn chỉ là Thị lang, những người kém xa bọn họ bây giờ cũng đã được thăng lên làm Thượng thư. Người sáng suốt vừa nhìn là biết do Hoàng thượng cố tình kìm hãm, không cho bọn họ nổi bật. Bây giờ các hoàng tử đang tranh đấu kịch liệt như vậy, bọn họ cũng chưa bày tỏ lập trường muốn đứng về bên nào, nói dễ nghe thì là bo bo giữ mình, nói khó nghe chút thì chính là sợ chọn sai đội.

Quách Nhã Tâm đứng dậy ra bên ngoài dặn dò làm cơm chiều, Khởi La nghiêng đầu nói: “Vất vả hai vị tỷ tỷ, hay là hai người ở lại cùng nhau dùng cơm đi.”

Tào Tình Tình đang nói chuyện với Trần Gia Trân, nghe vậy trả lời: “Không cần. Ta đã phái người về phủ truyền tin, tứ lang sẽ đến đón ta.”

Trần Gia Trân đỏ mặt, cũng cúi đầu nói: “Ta cũng không ở lại, Quý Thần trễ chút sẽ đến.”

Ánh mắt chế nhạo của Khởi La đảo qua hai người bọn họ, tuy chưa nói cái gì, Tào Tình Tình lại chịu không nổi, nghiêm trang nói: “Muội làm gì mà nhìn bọn ta như vậy? Ta đã thành thân rồi, tướng công tới đón có cái gì không đúng? Gia Trân thân thể không tốt, công tử Diệp gia lo lắng tới đón cũng là bình thường. Làm sao so được với Hầu gia, còn chưa qua cửa đã gọi nội tử rồi. Nói mau, hai người ở cạnh nhau có làm chuyện xấu gì hay không? Ta thấy tóc muội đều xõa hết cả ra rồi đó.”

Trần Gia Trân che miệng cười, Khởi La xấu hổ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Tình Tình.

Quách Nhã Tâm bưng một chén canh gà nhân sâm quay lại, ngồi bên cạnh giường đưa cho Khởi La: "Nhìn sắc mặt của con này, lúc trắng lúc đỏ, đừng có lại bị cái gì đấy. Nhân lúc canh còn nóng mau uống đi."

Tô phủ cách gần hơn, Tô Tòng Nghiên tới đón Tào Tình Tình về trước. Khởi La nhìn phu thê bọn họ sóng vai cười cười nói nói, thấy Tô Tòng Nghiên cẩn thận che chở Tào Tình Tình, thầm đoán quan hệ của bọn họ có lẽ đã được hàn gắn. Nếu không bọn họ sẽ không giả vờ mặn nồng trước mặt người khác, dù sao thì vẫn phải sống tiếp với nhau. Thế gia đại tộc không phải đều như vậy sao, giống một cái vỏ gối bằng lụa thêu hoa văn tinh tế, dù cái lõi bên trong là bông cũ hay lá cây nát cũng chẳng ai biết, nhìn từ ngoài vào vẫn là một cái gối vô cùng đẹp đấy thôi.

Diệp Quý Thần tới muộn hơn chút. Dù sao Nghiêm Thư Hạng cũng là khu bình dân, cách đây hơi xa. Nơi ở trong kinh thành nhìn thì phân bố tùy tiện, nhưng thật ra đều có quy tắc của nó, ngõ Kim Liễu, ngõ Chu Tước đều là nơi ở của quan viên, nơi ở tốt nhất chính là ngõ Vĩnh Phúc, là nơi ở của các vương hầu và hoàng thân quốc thích.

Diệp Quý Thần đã tới một lần vào lúc chúc Tết hồi tháng Giêng, vừa thấy Khởi La hắn đã bị dọa một trận. Không ngờ chỉ mới ba năm không gặp mà cô gái nhỏ ú ú tròn tròn trước kia giờ đã trổ mã xinh đẹp như thế này, đúng là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Giang Văn Xảo cùng tới với Diệp Quý Thần, mím chặt môi trông có vẻ không vui lắm, Khởi La cũng không quan tâm tới nàng ta.

Tính nết của Diệp Quý Thần cũng được kiềm chế hơn trước, dần dần có dáng vẻ của kiếp trước. Hắn dắt Trần Gia Trân, đi tới trước mặt Quách Nhã Tâm trịnh trọng nói: "Cha từ trong ngục truyền tin tức ra cho đệ, nói hy vọng có thể thấy đệ thành gia lập thất. Đệ đã chọn ngày thành thân là ngày hai mươi sáu tháng ba, tuy có hơi gấp gáp nhưng gia đình hai bên cũng chẳng còn ai, hai người bọn đệ không định làm quá hoành tráng, chỉ chuẩn bị hai bàn tiệc rượu. Đến lúc đó nếu cả nhà phu nhân có thể tới tham dự, hai người bọn đệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

Khởi La nhìn hai người đứng trước mặt, bọn họ là cha mẹ kiếp trước của nàng, hai người sắp thành thân rồi. Nàng mong tất cả những đứa trẻ của hai người họ ở kiếp này có thể sống thật hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, đừng khổ giống nàng kiếp trước. Nàng muốn thấy người một nhà này có thể hạnh phúc sống với nhau, bù đắp phần không trọn vẹn ở kiếp trước của nàng.

Quách Nhã Tâm cười nói: "Chúc mừng hai người, chúng ta chắc chắn sẽ tới. Nhưng dù sao thành thân cũng là chuyện lớn, cũng không thể làm đơn giản quá. Hiện giờ Diệp Dung sắp sinh, không thể lo cho hai người, nếu không thì để người cũng là tỷ tỷ như ta làm chủ, xử lý hôn sự cho hai người."

Tuy Khởi La cũng có ý muốn hỗ trợ, nhưng nàng cũng thấy đau đầu khi Quách Nhã Tâm ôm đồm hết chuyện về mình như thế này. Người mẹ này của nàng từ nhỏ chính là thiên kim đại tiểu thư sống trong an nhàn sung sướng, phụ thân gần như không để bà phải quan tâm chuyện gì, có lòng tốt giúp đỡ người khác không sai, nhưng bà đâu phải người biết làm việc? Đến cuối cùng không phải vẫn rơi vào tay nàng hay sao.

"Mẹ, con thấy Văn Xảo tỷ tỷ là người có năng lực, hay là giữ tỷ ấy ở lại nhà chúng ta cùng nhau chuẩn bị hôn sự của cữu cữu, thân thể Gia Trân tỷ tỷ không tốt, người lại phái thêm hai nha hoàn qua đó chăm sóc cuộc sống thường ngày cho tỷ ấy, người thấy thế nào?" Khởi La đề nghị.

Nàng muốn để Giang Văn Xảo nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Giang Văn Xảo theo bản năng muốn từ chối, nàng ta nhìn Diệp Quý Thần. Diệp Quý Thần lại đang nói chuyện với Trần Gia Trân, trên mặt nở một nụ cười nhẹ lại rất chân thành, căn bản không chú ý tới nàng ta. Giang Văn Xảo cắn môi không lên tiếng.

Quách Nhã Tâm nói: "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, Văn Xảo hiểu Gia Trân, ở lại giúp đỡ cũng có thể càng hiểu thêm ý của tân nương tử. Mọi người thấy thế nào?"

Trần Gia Trân hơi do dự, hé miệng nhưng không lên tiếng, muốn xem ý của Diệp Quý Thần như thế nào. Diệp Quý Thần suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy có phiền quá không?"

"Không đâu. Đệ vì chức vụ mà phải bôn ba, thân thể Gia Trân lại không tốt, thường ngày ta lại rảnh rỗi." Quách Nhã Tâm cười nói. Thực ra bà cũng có lòng riêng, muốn hiểu rõ quá trình thành thân trước, sau này Khởi La thành thân thì cũng biết một hai.

"Vậy làm phiền phu nhân." Diệp Quý Thần cúi người bái một cái, không từ chối nữa.

Quách Nhã Tâm lập tức gọi A Hương và một nữ tỳ khác cùng trở về với Diệp Quý Thần. Khởi La lén gọi A Hương tới sau bức bình phong, cẩn thận dặn dò hai câu, còn đưa đơn thuốc hôm nay đại phu kê cho nàng: "Ngươi cẩn thận chăm sóc cô nương Trần gia, nhớ đổi thuốc bình thường nàng ấy uống thành đơn thuốc này."

A Hương liên tục gật đầu: “Tiểu thư yên tâm đi, nô tỳ có thể làm tốt.”

Khởi La cầm tay nàng: “Đi đi.”

Nếu muốn xử lý hôn sự thì phải bố trí phủ đệ, mua sắm vải đỏ và hương nến cần dùng trong hôn lễ. Lúc Quách Nhã Tâm xuất giá, tất cả đều do nhà mẹ đẻ chuẩn bị. Bà là con gái nhỏ nhất trong nhà, dưới bà không có em gái, bên nhà Chu Minh Ngọc cũng không có tiểu cô, thế nên bà chưa từng chuẩn bị hôn sự, mù mịt không biết nên bắt đầu từ đâu.

Khởi La sớm biết bà sẽ như vậy nên đã cố ý mời Nguyệt Tam Nương tới hỗ trợ.

Nguyệt Tam Nương thoáng cái đã liệt kê được một danh sách dài, chuẩn bị lên phố mua sắm. Khởi La quản tiền bạc trong nhà, đúng lúc cũng muốn đi mua sách, thế nên cũng đi cùng với Nguyệt Tam Nương. Thực ra nàng cũng có tính không ngồi yên trong nhà được, Quách Nhã Tâm căn bản không ngăn được nàng. Nhưng mà lần này nàng đã chịu mang theo Mộ Vũ và Ninh Khê.

Bây giờ Khởi La nhìn thấy Mộ Vũ luôn cảm thấy hơi không được tự nhiên, sẽ bất giác nhớ tới Lục Vân Chiêu, thế nên lần trước đi bái phật nàng không đưa Mộ Vũ đi cùng, ai biết lại xảy ra chuyện. Nàng biết Mộ Vũ vẫn lén liên lạc với Triêu Tịch, có khi cũng muốn hỏi tình hình gần đây của Lục Vân Chiêu, lại cảm thấy làm như vậy rất dư thừa. Một người như Lăng Vương là cha ruột của hắn, chắc chắn sẽ vì hắn mà tính toán thật tốt.

Nguyệt Tam Nương tới tiệm quần áo và hương nến trên đường Mã Hành, Khởi La phái Ninh Khê đi theo, còn nàng lại đi đến tiệm sách nàng thường lui tới kia, ở ngay bên cạnh. Tiệm sách này ở kinh thành cũng coi như có chút danh tiếng, loại sách thì đa dạng, hơn nữa còn ra phần mới nhanh nhất. Lầu một đa số bán các loại thoại bản đã từng lưu hành một thời, ngẫu nhiên sẽ có nữ quyến nha hoàn tới mua. Lầu hai bán kinh sử, người mua phần lớn là nam tử, nhưng ngày thường nam tử hay bận chuyện đọc sách và công vụ, nơi đây ngược lại khá ít người. Mộ Vũ đi theo Khởi La lên lầu hai, quả nhiên giữa các kệ sách trống rỗng, chỉ có một tiểu nhị trong tiệm đang dùng phất trần quét tước.

Khởi La mang mũ có rèm, tiểu nhị không nhận ra nàng, nhưng ngược lại lại nhận ra Mộ Vũ, vội vàng mỉm cười nghênh đón: “Chu tiểu thư, quyển sách năm trước ngài muốn mua đã có rồi.”

Khởi La sửng sốt một lúc, tiểu nhị thấy nàng dường như đã quên mất, giải thích nói: “Một quyển sách do người tiền triều viết, tên là “Sơn Hà Ký”, không phải hồi trước hết rồi à? Ngài rất muốn có được nó, nói nếu như lại tìm được nhất định phải giữ lại cho ngài.”

Nàng nhớ rồi. Không phải nàng muốn có nó, là Lục Vân Chiêu thích. Ở Hoài Nam không tìm được quyển sách này, thế nên hắn nhờ nàng ở kinh thành hỗ trợ tìm kiếm. Quyển sách này nói về địa thế, sông núi nước non, rất ít người quan tâm tới nó nên số lượng rất ít.

Khởi La đứng không nói lời nào, Mộ Vũ nhìn nàng, nói với tiểu nhị: “Ngươi đi làm việc đi, tiểu thư nhà chúng ta muốn lấy sẽ nói với ngươi.”

Tiểu nhị sờ gáy, thức thời tránh đi. Lúc này, trên thang lầu truyền đến tiếng nói chuyện: “Hi Văn, đệ đi chậm một chút!”

Cả người Khởi La run lên, kéo Mộ Vũ ra sau một cái giá sách ở trong góc, ra hiệucho tiểu nhị đang quét tước ở bên cạnh im lặng. Cửa thang lầu có hai người đi lên, đằng trước là Lục Vân Chiêu, đằng sau chính là Chu Hoài Viễn đã lâu không gặp. Lục Vân Chiêu mặc một chiếc áo trực chuyết[*] màu xanh lá trúc thêu hình đám mây, hắn gầy đi nhiều, trông góc cạnh trên khuôn mặt càng rõ ràng hơn. Trước kia nhìn hắn có vẻ rất ôn hòa, trên mặt thường nở nụ cười nhàn nhạt, bây giờ trông hắn nghiêm túc hơn trước nhiều.

[*]直裰 (Trực chuyết) là một loại hán phục có từ giai đoạn đầu của Tống Triều. Theo “Vân lộc mạn sao” của Triệu Ngạn Vệ người Tống Triều nói: “Trong trung y xưa, tăng tự hành giả thời này thường mặc trực chuyết.” Hai thời kỳ Tống trực chuyết đa số tăng lữ mặc (số ít văn nhân cũng có mặc). Mà tới thời kỳ Minh triều, kiểu dáng trực chuyết ph4t sinh biến hóa, lưu hành ở trong văn nhân, sĩ phu.

Khởi La có thể cảm giác được Mộ Vũ ở bên cạnh rõ ràng hơi cứng người.

Chu Hoài Viễn nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng Lục Vân Chiêu, kéo tay áo của hắn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, đệ mau nói đi! Làm ta tò mò ch3t mất.”

Lục Vân Chiêu không nói chuyện với hắn mà là gọi tiểu nhị tới: “Quyển sách ta tìm kia có không?”

Ánh mắt tiểu nhị nhìn quanh: “Có thì có, nhưng mà có người đã hẹn trước công tử, thế nên công tử chỉ có thể chờ tới lần sau rồi.”

Lục Vân Chiêu cũng không hỏi nhiều, gật đầu, đi thẳng tới kệ sách lấy sách ra xem. Chu Hoài Viễn dựa vào kệ sách bên cạnh hắn, khoanh tay trước nguc: “Lần này ta hồi kinh, thuận đường tới phủ Ứng Thiên thăm Hồng giáo thụ. Ông ấy vẫn luôn hy vọng đệ thi quán chức. Đệ đột nhiên đi làm Gián quan, có phải có liên quan tới chuyện tiểu thư Chu gia từ hôn hay không?”

Lục Vân Chiêu khẽ siết chặt tay, nhàn nhạt nói: “Không liên quan.” Thân hình hắn vừa gầy lại vừa cao, giống một cây thanh trúc. Mặc dù hiện tại hắn quá gầy, sắc mặt lạnh lùng, nhưng càng khiến hắn có thêm vài phần khí phách. Khởi La nhìn bóng lưng hắn từ xa, hoảng hốt bừng tỉnh, rõ ràng vừa mới gặp nhau không lâu trước đây mà lại có cảm giác đã lâu không gặp.

“Chu Khởi La vong ân phụ nghĩa, khi còn nhỏ đệ đối xử với nàng tốt biết bao nhiêu. Vậy mà lại không cần đệ, chạy tới kết thân với Dũng Quan hầu. Tên Dũng Quan hầu kia nhìn thì có vẻ tốt đấy, nhưng hắn đã giết biết bao nhiêu người rồi, số đầu người bị chặt có thể chất đầy một tòa thành. Ta nghe nói hắn là người hung ác thô bạo, giết người không chớp mắt, đến lúc đó nha đầu béo kia chịu đủ. Đệ không được thương xót nàng!” Chu Hoài Viễn tức giận bất bình nói, lần cuối cùng hắn thấy Khởi La vẫn là khi rời kinh nhậm chức mấy năm trước.

Lục Vân Chiêu hơi không tập trung, lại cưỡng ép bản thân không được nghĩ tới người kia, hỏi Chu Hoài Viễn: “Huynh nói Lục Hoàng tử muốn gặp ta?”

“Đúng vậy, đệ có muốn gặp không?” Chu Hoài Viễn chờ mong hỏi. Hắn biết rõ bản lĩnh của Lục Vân Chiêu, Hồng giáo thụ cũng đã từng nói, sau này chắc chắn không phải một kẻ tầm thường. Hiện giờ Lục Hoàng tử Triệu Tiêu là em rể của hắn, nếu Lục Vân Chiêu chịu gia nhập phe bọn họ là tốt nhất. Chỉ là vị bạn tốt cùng trường này của hắn luôn luôn thanh cao, không thích kết bè kết phái, ngay từ lúc còn ở trong thư viện Ứng Thiên, hắn đã là người chỉ lo thân mình.

“Huynh sắp xếp thời gian đi.”

“Được, đệ chờ tin tức của ta!” Chu Hoài Viễn vui mừng khôn xiết. Lục Vân Chiêu chịu giúp Triệu Tiêu, Triệu Tiêu chắc chắn sẽ báo đáp hắn. Mẹ của Triệu Tiêu là Vương Hiền phi, mặc dù bà ta không được sủng ái như Quách Quý phi, nhưng thế lực lại lớn hơn Quách Quý phi nhiều, bà ta là em gái ruột của Vương Tán.

Lục Vân Chiêu rất nhanh đã chọn được sách, lúc muốn xuống lầu hắn dừng lại trước thang lầu, liếc sang kệ sách chỗ Khởi La đang trốn. Khởi La theo bản năng lùi về phía sau, suýt chút nữa làm đổ chồng sách cao sau lưng. Nhưng thấy hắn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc mừng.” Giọng hắn không lớn nhưng cũng đủ để nàng nghe thấy, sau đó hắn cúi đầu đi xuống lầu.

Chu Hoài Viễn không hiểu ra sao, theo sau hắn đi xuống.

Khởi La không biết tại sao, dùng tay bụm mặt, bỗng nhiên muốn khóc. Hắn rõ ràng đã thấy nàng.

Dù núi hay sông, dù biển hay bờ, gặp lại nhau cũng chỉ là khách qua đường.

Khởi La không còn tâm tư chọn sách nữa, kêu tiểu nhị lấy quyển “Sơn hà ký” tới đưa cho Mộ Vũ: “Hắn đang tìm quyển sách này, lát nữa ngươi đưa cho hắn, đừng nói là ta đưa.”

Mộ Vũ gật đầu.

Nguyệt Tam Nương đang chống nạnh mặc cả với bà chủ tiệm hương nến, Ninh Khê dùng tay day trán đứng bên cạnh. Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, nàng bèn giật giật tay áo của Nguyệt Tam Nương, nhỏ giọng nói: “Bà chủ Nguyệt, chỉ là một lượng bạc mà thôi, hay là thôi đi?”

“Thôi cái gì mà thôi? Cô nương này, ngươi không làm chủ gia đình không biết củi gạo dầu muối đắt!” Nguyệt Tam Nương nhỏ giọng mắng xong, nói với bà chủ tiệm hương nến: “Ta mua của bà nhiều đồ như thế, bà bớt cho ta mấy đồng thì làm sao? Tiệm ở phố bên cạnh rẻ hơn nhà bà nhiều, còn không phải ta tới vì cái danh cửa tiệm trăm năm của nhà bà hay sao? Hôm nay bà bán cho ta, lần sau ta lại tới tiệm nhà bà mua, tích tiểu thành đại mà.”

Bà chủ tiệm hương nến đúng là dở khóc dở cười. Bà còn chưa từng gặp người nào mặc cả tàn nhẫn như vậy, lúc đầu đã nói là mười lượng, sau đó lại lấy danh nghĩa của Nguyệt Tam Nương cưỡng ép giảm xuống còn tám lượng, bây giờ thì hay rồi, nói thẳng không mang đủ tiền, chỉ trả bảy lượng, đây chẳng phải là chơi trò lưu manh sao.

“Bà nói đi! Có bán hay không, ta còn phải tới nhà tiếp theo đây.” Nguyệt Tam Nương cầm bảy lượng đặt lên quầy. Bình thường nàng buôn bán với người ta đều là như thế này, không cho đối phương thiệt một tí là không chịu bỏ qua. Nếu không gian trá thì không phải con buôn.

Hai bên giằng co không ai nhường ai, bà chủ định nói không bán nữa, nhưng lại hơi sợ thế lực của Nguyệt Tam Nương. Lúc bà đang cắn môi, định bỏ tiền tiêu tai, một cô nương mang mũ có rèm đi tới trước mặt bà, kéo lấy tay bà nói: “Bà chủ bớt cho chúng tôi một chút, bán cho chúng tôi đi.”

Lúc cô nương kia thu tay lại, lòng bàn tay bà chủ có thêm ba lượng bạc. Bà chủ tức khắc mặt mày hớn hở, nói: “Được, được, được! Các ngươi mang đồ vật đi đi.”

Từ tiệm hương nến ra, Nguyệt Tam Nương rất là đắc ý, xinh đẹp cười nói: “Muội xem đi, chuyện này giao cho ta là chuẩn bài rồi, lại tiết kiệm cho muội được một lượng bạc. Nhưng mà lạ nhỉ, ta nói với bà ta cả một lúc lâu bà ta cũng không đồng ý, tại sao muội chỉ nói một câu mà bà ta đã đồng ý rồi? Bà ta nhìn thấy mặt muội rồi?”

Khởi La bị nàng làm bật cười: “Theo ý tỷ, khuôn mặt này của ta còn có thể coi như ngân lượng mà tiêu à?”

Nguyệt Tam Nương thầm nói, muội không biết khuôn mặt kia của muội đáng giá thế nào đâu, có người vì muốn để muội thuận lợi bái sư, ra tay một cái là một cửa tiệm Kim Ngọc Mãn Đường. Cửa tiệm kia ở ngay mặt tiền đoạn đường tấc đất tấc vàng ngày ngày hốt bạc đó. Nguyệt Tam Nương cứ nghĩ tới lại đau lòng.

Vừa nhắc Kim Ngọc Mãn Đường thì đã tới rồi. Tòa nhà ở góc đường khí phái rộng rãi, ngoài cửa có mấy cỗ kiệu tinh mỹ, nhìn là biết nhà phú quý.

Nguyệt Tam Nương nói: “Lần trước không phải muội bảo ta mang bản vẽ của muội đi đặt trang sức sao? Chắc là được rồi đó, đi vào trong xem đi.”

Triệu Nguyễn và Vu Nhàn ngồi phẩm trà trên chiếc ghế đàn hương khắc hoa mẫu đơn cạnh đại đường, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu. Triệu Nguyễn mặc một chiếc váy màu đỏ tía đính chỉ bạc dài tới đầu gối, bên dưới là một chiếc chân váy xếp ly màu xanh lục diệp. Vu Nhàn còn đang để tang, ăn mặc tương đối đơn giản, mặc một chiếc áo sam có ống tay rộng, bên trong là áo váy màu xanh sẫm.

Ở bên cạnh là Chu Thành Bích dẫn theo Vu Văn Chi tới chọn trang sức. Thực ra Chu Thành Bích vô cùng chướng mắt loại người xuất thân bình dân như Vu Văn Chi, nhưng dù thế nào thì cũng là người sắp trở thành ngũ tẩu của nàng ta, nàng ta chỉ có thể tùy tiện ứng phó một chút, thực ra là đang tỉ mỉ chọn trang sức cho chính bản thân mình. Qua hai ngày nữa, nàng ta sẽ cùng Triệu Nguyễn tiến cung tham gia yến hội, phải trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng lại có thể lọt được vào mắt xanh của vị Hoàng tử nào đó.

Nàng ta thấy trên cái tủ bên cạnh có một cái hộp, không nhịn được mở ra, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Bên trong là một bộ trang sức, là một chiếc trâm cài tóc họa tiết hồ điệp bằng vàng, thủ công vô cùng tinh tế, nhụy ho4 có một viên ngọc thạch, tỉ lệ rất không tồi, đôi hoa tai và vòng cổ cùng bộ kia nhìn cũng vô cùng xinh đẹp. Nàng ta cầm lên ngắm nghía, yêu thích không buông tay, hỏi: “Ông chủ, ta muốn bộ trang sức này, bao nhiêu tiền?”

Ông chủ tươi cười nói: “Xin loi tiểu thư, bộ trang sức này là của khách đặt làm, không bán.”

Chu Thành Bích nhíu mày: “Vị khách kia trả bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi.”

Ông chủ khó xử nói: “Thật sự xin loi, đây là thiết kế do vị khách kia đưa, chúng ta chỉ làm theo thiết kế. Nếu tiểu thư thật sự thích, chúng ta tìm một bộ gần giống thế này cho ngài được không?”

“Không cần cái khác, ta chỉ thích bộ này. Ngươi cũng biết thân phận của ta là gì, ngươi nghĩ xem là muốn đắc tội ta, hay muốn đắc tội vị khách kia của ngươi.” Chu Thành Bích khí thế bức người nói.

Ông chủ thật sự thực khó xử, đúng lúc thấy Nguyệt Tam Nương và Khởi La tiến vào nên chỉ vào các nàng nói: “Ôi, vị khách kia tới rồi, tiểu thư nói với ngài ấy đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.