Khởi La ngồi ở gian ngoài một lúc, nàng xê dịch bờ mông, cảm thấy hơi đau.
Bên ngoài ngoại trừ Ninh Khê và Hình ma ma thì còn có tám nha hoàn đứng đó, tư thế thống nhất, mặt mỉm cười.
Nàng ăn uống chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy.
Mặc dù nói phủ Tĩnh Quốc công cũng được xem như là thế gia cây cao nhưng đến thời của huynh đệ Chu Minh Kỳ, nói thế nào thì cũng đã suy tàn rồi, không còn hào quang nữa.
Nếu không phải có Trưởng Công chúa chống đỡ bên ngoài, Chu Minh Kỳ lại cưới Triệu Nguyễn thì chỉ sợ ông ấy còn không làm được chức quan bây giờ.
Chu Minh Ngọc so sánh với Chu Minh Kỳ thì lại kém hơn một chút.
Cho nên mặc dù từ nhỏ Khởi La đã sống không lo về cơm áo, so với đời trước thì đã là được ngâm trong bình mật, nhưng vốn liếng cũng không giàu có đến mức có thể tùy ý tiêu xài, cho nên bình thường vẫn phải sống tính toán tỉ mỉ.
Chi phí ăn mặc của Hầu phủ rõ ràng là cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nghe được động tĩnh trong phòng, biết là Lâm Huân đã tắm xong, hai nha hoàn bên ngoài muốn di chuyển, Khởi La vội vàng vịn Ninh Khê đứng lên nói: “Các ngươi ở đây, để ta đi là được rồi.” Hai nha hoàn kia liếc nhìn nhau một cái, cũng không dám làm trái, lại cụp mi đứng đó.
Khởi La đi vào thấy Lâm Huân đã mặc áo trong thì vội vàng đi tới, đưa tay giúp Lâm Huân buộc lại dây ở dưới cánh tay.
Nàng một mực cúi đầu, không dám nhìn hắn, luôn cảm thấy có hai ngọn lửa đang cháy trên mặt.
“Y phục của ngài đâu? Thiếp đi lấy…” Lâm Huân nâng cằm nàng lên nói: “Không cần nàng làm những việc này.
Gọi hai nha hoàn tới.” Khởi La mím môi: “Thiếp thân làm được.” “Ở trước mặt ta không cần phải nói kính ngữ.” Cuối cùng Khởi La cũng ngước mắt nhìn hắn, nhìn vào nơi sâu trong đôi mắt hắn: “Nhưng đây là quy tắc…” Nếu như không biết lớn nhỏ, bị đám hạ nhân nghe được thì sẽ không tốt.
Lâm Huân híp mắt.
Đêm qua khi cắn hắn, đánh hắn, sai hắn đi tắt nến thì sao không tuân theo quy tắc? Có lẽ là lúc ấy quá căng thẳng cho nên đã phản ứng theo bản năng nhất, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lại bày ra dáng vẻ đoan trang này rồi? Dưới người của Khởi La lại hơi đau, thân thể mềm nhũn, Lâm Huân thuận thế đưa tay ôm lấy nàng: “Sao vậy?” Khởi La làm sao có thể nói ra chuyện xấu hổ như vậy được, chỉ là nhanh chóng lắc đầu.
Lâm Huân cúi đầu nói bên tai nàng: “Có phải là… chỗ đó đau không? Ta xem xem.” Nói xong bàn tay muốn luồn vào trong váy của nàng, Khởi La cuống quýt bắt tay của hắn lại, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Ninh Khê vì tị hiềm mà đã đi ra ngoài cửa, tìm một nha hoàn tới hỏi xem áo bào của Lâm Huân để ở đâu.
Nha hoàn nói quần áo của Lâm Huân vẫn được để ở chỗ ở trước kia, chưa chuyển đến.
Đang nói chuyện thì một thiếu nữ mặc bối tử màu hồng phấn và váy xanh cây ngải, dẫn theo một đám nha hoàn bưng quần áo đi đến.
Trên đầu cô nương kia cài mấy cây trâm vàng, mặt tròn mắt to, mang theo nụ cười sáng sủa.
Nàng ấy hỏi Ninh Khê: “Hầu gia ở đây sao? Ta đưa quần áo tới cho huynh ấy.” Ninh Khê nhìn cách ăn mặc của nàng ấy thì biết tuyệt đối không phải là cấp bậc của nha hoàn, vội vàng hành lễ: “Người là…?” Nha hoàn sau lưng cô nương kia vội vàng giải thích: “Đây là Cẩn cô nương.” Ninh Khê không biết Cẩn cô nương là thần thánh phương nào nhưng vẫn nghiêng người nói: “Hầu gia ở bên trong.” “Cảm ơn ngươi.” Lâm Cẩn cười cười rồi mang theo nha hoàn đi vào phòng trong.
Lâm Huân đang cúi người ôm Khởi La, khẽ cắn môi nàng, đùa giỡn đầu lưỡi của nàng từng chút một, chui ra chui vào giống như con cá trong rặng san hô.
Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ chống đỡ trước ngực mình nắm chặt lại, phần bụng nóng lên, thân thể hắn lại có phản ứng.
Nếu không phải thương tiếc thân thể nàng không chịu nổi, một lát nữa lại phải đi đến chỗ mẫu thân kính trà thì hắn thật sự muốn ôm nàng về giường ngay bây giờ.
Lâm Cẩn đi vào, Lâm Huân nghe được động tĩnh thì nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Cẩn che mắt đứng ở nơi đó, khóe miệng cười thật to.
“Tiểu Cẩn.” Lâm Huân gọi một tiếng.
Lâm Cẩn thả tay xuống, nhìn người được Lâm Huân bảo vệ trong ngực, khuôn mặt đỏ tới mang tai, nàng ấy cười nói: “Huân ca ca, muội đưa quần áo tới cho huynh.
Vị này chính là tẩu tẩu nhỉ?” Lâm Huân vẫy tay, Lâm Cẩn ngoan ngoãn đi qua, hành lễ với Khởi La.
Lâm Huân giới thiệu với Khởi La: “Đây là Lâm Cẩn, con gái một thuộc hạ của phụ thân ta.
Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong phủ.
Khởi La lui ra khỏi ngực Lâm Huân, cười hiền lành với Lâm Cẩn.
Khởi La cũng biết vị cô nương này, mặc dù nàng ấy và Lâm Huân không có quan hệ máu mủ nhưng phụ thân nàng ấy vì bảo vệ Lâm Dương trên chiến trường mà chết, từ nhỏ đã được Lâm Dương đưa về phủ Dũng Quan hầu nuôi dưỡng, địa vị trong phủ rất khác biệt.
Lâm Cẩn đã sớm nghe nói về sắc đẹp của Khởi La từ chỗ Vu Khôn, nhưng khi chân chính gặp được thì cảm thấy dùng đẹp như tiên nữ để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Hơn nữa khí chất cũng quá tốt.
Nàng ấy cũng đã gặp không ít thiên kim khuê tú, thậm chí là Công chúa trong cung nhưng không có một ai tao nhã đoan trang như Khởi La.
Chẳng trách Huân ca ca luôn thanh tâm quả dục bị mê muội đến choáng váng đầu óc.
Nàng ấy thật sự rất hâm mộ đấy.
“Ninh Khê, mang đồ tới đây.” Khởi La dặn dò một tiếng.
Trước khi nàng tới thì cũng đã sớm hỏi thăm rõ ràng về người của Hầu phủ rồi, còn có sở thích của từng người bọn họ.
Ninh Khê nâng một cái hộp gấm cho Lâm Cẩn, Lâm Cẩn mở ra, phát hiện trong đó là một chiếc vòng tay vàng mảnh khắc hình hoa lan.
Đường vân hoa lan cực kỳ độc đáo, lá cây dùng ngọc vụn để tô điểm, đường nét trôi chảy.
“Oa, đẹp quá!” Lâm Cẩn cầm lên, không nhịn được mà thán phục: “Tẩu tẩu mua cái vòng tay này ở đâu vậy? Ta chưa từng thấy chiếc vòng nào đẹp như vậy.” Nói xong thì không kịp chờ đợi mà đeo lên tay: “Thật là đẹp.” Lâm Huân biết Lâm Cẩn thích hoa lan, tiểu thê tử của hắn đã tốn tâm tư rồi.
Ninh Khê giải thích nói: “Đây không phải mua, là phu nhân của chúng ta tự vẽ ra rồi mời người chế tạo.” Lâm Cẩn nghe xong thì ngây người, không nghĩ tới Khởi La khéo tay như vậy, vội vàng kéo cánh tay nàng nói: “Tẩu tẩu có thời gian rảnh thì dạy ta với.
Ta cũng tiện lấy để đi ra vẻ một chút.” Khởi La ngượng ngùng nói: “Bản thân ta còn đang học, tay nghề không tốt, nếu như muội thích thì cứ lấy ra chơi một chút.” “Ta rất thích, nhất định sẽ cố gắng trân trọng.” Lâm Cẩn khều chiếc vòng trên tay.
Khởi La cũng thích tính tình của Lâm Cẩn, không điềm đạm ra vẻ, lại giống như đã quen từ trước, hai người nói chuyện một chút là đã có rất nhiều đề tài chung rồi.
Từ son phấn trang sức cho tới kết hợp trang phục, Lâm Cẩn có cảm giác hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Nha hoàn hầu hạ Lâm Huân mặc quần áo, Lâm Huân nghiêng đầu nhìn hai tiểu cô nương tụ tập lại với nhau líu ríu giống như hai chú chim, khóe miệng hắn lộ ra chút ý cười.
Nha hoàn ngửa đầu nhìn thấy Lâm Huân cười thì sửng sốt, tay dừng lại, nha hoàn bên cạnh kéo y phục nàng ta, nàng ta mới lấy lại tinh thần.
Lâm Cẩn còn có việc, lúc gần đi thì lưu luyến không rời mà nói với Khởi La: “Ta đến chỗ Quận chúa trước chờ tẩu.” Khởi La gật đầu.
Bữa sáng lại được bưng xuống hâm nóng rồi đưa lên, Khởi La ngồi không thoải mái nên động đậy một chút.
Lâm Huân nói: “Ninh Khê, đi lấy cái nệm êm tới cho phu nhân.” Khởi La từ chối nói không cần, như vậy thì giấu đầu lòi đuôi quá.
Thế nhưng Lâm Huân không nghe, vẫn cứ bảo Ninh Khê lót nệm êm cho nàng, lần này quả thật thoải mái hơn.
Khởi La vừa ăn vừa nghĩ, nhiều món như vậy thì lãng phí quá.
Lâm Huân lau miệng, nói với nha hoàn bên cạnh: “Ngày mai không cần bưng lên nhiều như vậy.
Phu nhân thích ăn cháo, còn có dưa leo muối, trứng gà, rau trộn đậu hũ, củ cải phỉ thúy.” Nha hoàn luôn mồm thưa vâng.
Khởi La ngẩn người, ngay cả việc mình ăn món nào nhiều hơn mà hắn cũng biết? Hôm nay cố ý chuẩn bị nhiều như vậy chính là để thăm dò sở thích của nàng à? Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, phải đi bái kiến chính thức Gia Khang Quận chúa.
Đi đến Quan Đức Đường lớn nhất ở hậu viện, trong đó đã có không ít người đang ngồi.
Trên người Gia Khang Quận chúa mặc bối tử bằng gấm hình chim loan tím, bên dưới là một bộ váy lụa mỏng hoa xanh, chải cao búi tóc, trên đầu cắm trâm cài nhánh ngang hình hoa cỏ, đeo đôi bông tai bằng vàng hình hồ lô khảm hồng ngọc, khí chất cao quý, trên mặt không có nụ cười.
Khởi La đi theo sau lưng Lâm Huân bước vào, không dám thở mạnh, ngoan ngoãn quỳ xuống kính trà.
Sau khi Gia Khang Quận chúa uống trà thì gọi Khấu ma ma cho một cái hồng bao, sau đó giới thiệu theo thứ tự từng người trong Hầu phủ.
Trên Lâm Dương còn có một người ca ca, đã qua đời, để lại hai người con trai.
Con trai lớn mấy năm trước đã nhiễm bệnh qua đời, để lại quả phụ La thị và con trai Lâm Kiêu.
Trông Lâm Kiêu chưa đến mười tuổi, dáng vẻ thanh tú, chỉ là cậu cứ cau mày, dáng vẻ không quá thân cận.
Hiện tại La thị đang giúp đỡ Gia Khang Quận chúa chủ trì việc trong nhà, là người khôn khéo tài giỏi.
Nàng ta bảo Lâm Kiêu gọi tam thẩm, Lâm Kiêu không chịu, cứ ngồi ở đó.
Khởi La bảo Ninh Khê cầm quà đưa qua, là một chiếc nghiên mực Đoan Khê.
La thị mở ra xem rồi cười nói: “Quá quý giá, tam đệ muội tốn kém rồi.” Con trai thứ hai nhà đại bá của Lâm Huân bây giờ đang làm quan ở bên ngoài, thê tử của hắn ta là Doãn thị là người của thế gia thư hương, tuổi không lớn lắm, trông rất ôn tồn lễ độ.
Doãn thị sinh được một bé gái, tên là Lâm San, chưa được năm tuổi, đang ngồi trong lòng Doãn thị nghịch bím tóc của mình.
Khởi La tặng cho cô bé một đôi vòng tay treo lục lạc, cô bé rất thích, Doãn thị thay Lâm San cảm ơn Khởi La.
Sau đó người thường ở trong phủ chính là Lâm Cẩn, vừa rồi đã gặp mặt.
Còn có một số người không hay ở nhà, nói là đợi sau này quay về sẽ giới thiệu sau.
Khởi La đi đến vị trí của mình ngồi xuống, Gia Khang Quận chúa nói: “Sau này mọi người chính là người một nhà, đồng tâm hiệp lực.
Mặt khác, tháng sau chính là tiệc mừng thọ của Thái hậu, đến lúc đó Chu thị cùng ta đi vào cung chúc thọ.” Khởi La chưa chuẩn bị gì cả, nghe vậy thì ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lâm Huân đang nhìn bên này thì lại cuống quýt cúi đầu xuống.
Nhiều người thế này, hắn nhìn mình như vậy làm gì? Lúc này, một hạ nhân đi vào nói một phen bên tai Lâm Huân, Lâm Huân đứng lên nói: “Mẫu thân, con có việc đi đến tiền viện xử lý trước.” Gia Khang Quận chúa gật đầu đồng ý.
Khi Lâm Huân đi đến bên cạnh Khởi La thì dừng bước lại.
Khởi La vội vàng đứng lên, cho rằng hắn có chuyện gì đó quan trọng muốn dặn dò, không nghĩ tới hắn chỉ đưa tay sờ lên đầu nàng: “Một lát nữa quay về chờ ta.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Người trong phòng đều không nhịn được cười, La thị nói: “Tình cảm của tam đệ và tam đệ muội thật là khiến cho người ta hâm mộ.
Lúc trước ta còn chưa từng thấy tam đệ coi trọng ai như vậy, bắt đầu từ lúc vừa rồi là đã một mực nhìn tam đệ muội chằm chằm đấy.” Doãn thị cười nói: “Dáng dấp của tam đệ muội thật là tốt, ngay cả ta cũng không nhịn được mà nhìn nhiều hơn vài lần, tam đệ thì càng khỏi phải nói.” Khởi La cảm thấy thẹn thùng, càng ngày càng cúi thấp đầu.
Người này thật là, ở trong phòng làm ẩu còn chưa tính, trước mặt mọi người mà cũng… Nàng thật sự muốn cắn hắn quá.
Một nha hoàn ở ngoài cửa nói: “Quận chúa, cô nãi nãi về rồi.”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]