Chương trước
Chương sau



Tào Tình Tình lau khô nước mắt, để Thúy Bình đi thu xếp.

Thúy Bình quay lại nói: “Phu nhân, cửa phía tây đều đã được chuẩn bị xong rồi, ven đường cũng đã được xem qua rồi, không có ai.

Nhưng mà đại công tử đánh đàn trong vườn hoa mà chúng ta phải đi qua, không biết khi nào sẽ rời đi.”
“Hôm nay đại ca không đi trực à?” Tào Tình Tình nhíu mày lại.

Thúy Bình lắc đầu, bày tỏ không biết.

“Thúy Bình, ta đi gây sự chú ý với đại ca, em đưa Hầu phu nhân ra ngoài.

Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để bị người ta nhìn thấy.” Tào Tình Tình dặn dò.

Thúy Bình gật đầu.

Vì để tránh cho quá làm người ta chú ý, Ninh Khê và Thúy Bình đều ở lại Tô phủ.

Thúy Bình khoác thêm áo choàng cho Khởi La, đội mũ trùm rộng rãi che khuất mặt, chỉ chờ Tào Tình Tình dẫn Tô Tòng Tu rời đi.

Tô Tòng Tu nhìn thấy Tào Tình Tình đi đến trước mặt mình thì ngừng đánh đàn ngẩng đầu nhìn nàng ấy.

Mặt mũi hắn ôn hòa, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một loại kinh hoảng khi bị nhìn thấu.

Tào Tình Tình nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Đại ca, ta muốn hỏi huynh, Thông Nhi học vỡ lòng không biết phải mời vị tiên sinh nào?”
“Thông Nhi còn quá nhỏ, nói chuyện này thì hơi sớm.” Tô Tòng Tu lạnh nhạt nói.

“Vậy tháng sau Thái hậu nương nương đại thọ, tứ công tử phải chuẩn bị thọ lễ gì? Huynh nói cho ta một chút, chàng ấy không có ý định gì cả.” Trong lòng bàn tay Tào Tình Tình đều là mồ hôi, trên mặt vẫn còn phải cố giả vờ trấn định.

Tô Tòng Tu cười lắc đầu: “Đệ muội, muội cho rằng vì sao hôm nay ta lại ngồi đây?”
Tào Tình Tình không hiểu mà nhìn hắn.

Tô Tòng Tu điều chỉnh dây đàn, thấp giọng nói: “Người thì ta đã thu xếp xong rồi, đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa.

Đi về sớm đi.” Đệ muội này của hắn thật sự không thông minh lắm, chuyện gì cũng viết lên trên mặt, người bên cạnh cũng không có năng lực.

Nếu như hôm nay hắn không ở đây, nàng ấy và Chu Khởi La đi ra ngoài không thể nào không làm kinh động người trong phủ được.

Lục Vân Chiêu là nghĩa huynh của nàng ấy nhưng cũng là người của Lục Hoàng tử.

Về lập trường thì Tô gia đã đối lập với Lục Vân Chiêu rồi.


Nếu như bị người trong nhà biết được nàng ấy lừa Hầu phu nhân tự mình đi thăm Lục Vân Chiêu thì chỉ sợ sẽ phiền lớn.

Nhưng nàng ấy lại giống như không nhận ra vậy.

Nói thế nào thì Tô Tòng Tu và Lục Vân Chiêu cũng là sư huynh đệ, mặc dù làm như vậy hơi có lỗi với Lâm Huân nhưng hắn biết được từ chỗ thái y, Lục Vân Chiêu thật sự không tốt lắm.

Trước mặt mạng người thì có thể buông bỏ những thứ khác xuống trước.

Tào Tình Tình sửng sốt, vội vàng hành lễ rồi quay người rời đi.

Mãi đến khi đi ra hỏi cửa phía tây rồi lên xe ngựa, nàng ấy còn đang mất hồn, lẩm bẩm nói: “Khởi La, muội tin không? Đại ca, huynh ấy lại giúp đỡ chúng ta.”
Mặc dù Khởi La đã đồng ý với Tào Tình Tình nhưng nàng biết ra khỏi Tô phủ mà không kinh động đến người khác không phải là chuyện dễ dàng, không nghĩ tới trên đường thuận lợi, nàng đã đoán được có cao nhân giúp đỡ.

Không nghĩ tới người đó lại là Tô Tòng Tu.

Nhưng vì sao Tô Tòng Tu lại muốn giúp bọn họ chứ?
Xe ngựa chạy vào Nghiêm Thư Hạng, tòa nhà này chính là nơi lúc trước Khởi La và Lục Vân Chiêu cùng nhau chọn, chính là vì muốn có nơi yên tĩnh.

Tòa nhà cũng không lớn, hai lối vào và hai lối ra, tường vây bằng gạch, cây hòe bên trong lớn lên tươi tốt, nửa tán cây đều phủ trên đầu tường.

Khởi La xuống xe ngựa, Chung Nghị đợi ở ngoài cửa, tiến lên hành lễ.

Đường lát đá nối thẳng tới nhà chính, ngoài phòng dựng hai lò lửa, đang nấu thuốc ùng ục, mùi thuốc bay đầy cả viện.

Lục Tiêu nhìn thấy Khởi La thì ném quạt hương bồ trong tay rồi đi tới: “Ngươi tới làm gì? Còn ngại hại ca ca ta không đủ thảm sao!”
“Ta đến thăm huynh ấy.” Khởi La bình tĩnh hòa nhã nói.

“Yêu tinh hại người nhà ngươi, ta sẽ không để ngươi gặp huynh ấy!” Lục Tiêu quát.

Khởi La cũng không tính toán với nàng ta, chỉ nhìn về phía Chung Nghị, Chung Nghị tiến lên nói: “Tiểu thư, người đừng làm loạn nữa, nhanh để biểu tiểu thư vào thăm công tử đi.

Có lẽ công tử biết nàng ấy tới thì sẽ tỉnh lại đấy?”
Tào Tình Tình cũng đứng ra nói: “Lục Tiêu muội làm gì vậy? Có biết ta đã tốn bao công sức mới có thể mang người đến không? Muội mau tránh ra.”
Hốc mắt Lục Tiêu đỏ ửng, nàng ta chỉ vào Khởi La nói: “Bắt đầu từ khi ca ca bị thương, chúng ta đã gửi biết bao nhiêu thư cho nữ nhân này, thậm chí còn để Mộ Vũ đi cầu nàng, nhưng nàng đều thờ ơ.

Khi Mộ Vũ quay về, ca ca nghe thấy lời nàng ấy nói thì trực tiếp ngất đi, bây giờ nàng lại tới giả mù sa mưa làm gì? Ca ca sẽ không nghe thấy đâu!” Nói xong nàng ta che mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.

Khởi La nghe đến mức trái tim thắt lại, nàng thật sự không biết hắn bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn ngóng trông nàng tới.

Nàng tự mình xách váy đi đến bậc thang, đẩy cánh cửa kia ra, trong phòng đặt mấy chậu than nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh.


Trong phòng bày biện hết sức quen thuộc, cái bàn cũng là do nàng chọn, chưa từng thay đổi chút nào.

Nàng đi đến bên giường, trong chậu đồng trên chiếc ghế con là nước máu.

Triêu Tịch vốn hầu hạ bên giường đã đứng lên, bờ môi động đậy nhưng vẫn không nói gì, bưng cái chậu đi ra ngoài.

Khởi La không thể tin được, người nằm trên giường lại là Lục Vân Chiêu! Mấy tháng không gặp, hắn đã gầy đến mức xương gò má nhô lên, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc, khó kiếm được chút tung tích của phong thái ngày xưa.

Đây là Lục lang kinh tài tuyệt diễm sao? Vết thương lại nghiêm trọng như vậy! Nàng ngồi bên giường, đưa tay sờ mặt hắn, nơi bàn tay đi qua có thể cảm nhận được mạch xương cốt rõ ràng, mũi không khỏi cay cay, gần như muốn rơi lệ.

Lúc này, Lục Vân Chiêu thì thào nói: “Khởi La… Đừng gả cho hắn… Ta đưa muội đi.”
“Biểu ca?” Khởi La lấy khăn tay bên người ra, lau mồ hôi trên trán cho hắn, Lục Vân Chiêu vẫn luôn nói mê sảng, dường như rất khó chịu.

Chung Nghị bưng chén thuốc đi tới, ở sau lưng Khởi La nói: “Ngày đó công tử vốn cùng Chu công tử đi uống rượu mừng của người, nhưng người của Hầu phủ không cho ngài ấy đi vào.

Ngài ấy bèn đi uống rượu với Lục Hoàng tử, không mang theo ai bên cạnh cả.

Trên đường trở về thì bị người ta phục kích, bị thương nặng.

Một nhát đao đó đi vào vị trí phía trên trái tim một chút, vô cùng hung hiểm.

Bây giờ đang dùng nhân sâm đỏ của Cao Ly giữ mạng, vật đó quý giá, cũng may là có Lăng Vương.

Thái y nói công tử có thể tỉnh lại hay không vẫn khó nói.

Ngay cả đại phu cũng nói không chắc chắn hoàn toàn, thuốc này là do đại phu kê đơn.”
Khởi La hoàn toàn không biết chuyện Lục Vân Chiêu bị người ta ngăn lại không cho vào phủ, nàng cho rằng Chu Hoài Viễn cố ý muốn đi chọc giận Lâm Huân, hóa ra là còn có chuyện này? Tâm tư nhất thời rối loạn, nàng cầm lấy chén thuốc: “Để ta đút cho huynh ấy.”
Chung Nghị thuận tay đưa chén thuốc qua, nhắc nhở: “Tiểu thư cẩn thận nóng.

Bây giờ công tử không có ý thức, cũng không dễ cho uống thuốc.

Thường thường uống hai ba miếng là không uống tiếp được nữa, cho nên vết thương vẫn luôn không thấy tốt.”
Khởi La múc nước thuốc màu nâu đen, đặt bên miệng thổi một cái, mùi hắc cay đắc xộc vào mũi, nàng nhíu mày, vẫn cố nén đút cho Lục Vân Chiêu uống.

Quả nhiên hơn một nửa đều chảy dọc xuống theo khóe miệng hắn, nàng vội vàng dùng khăn lau cho hắn.

Lục Vân Chiêu không uống được, nàng lại vô cùng có kiên nhẫn đút từng chút một, một bát thuốc cũng thấy đáy rồi.

Chung Nghi vui vẻ nói: “Vất vả cho người rồi, vẫn là người có cách.”
Nàng nhớ tới hai năm trước khi mình bị bệnh rất sợ uống thuốc, tránh né đủ thứ, Lục Vân Chiêu cũng kiên nhẫn đút thuốc cho nàng, thường phải tốn thời gian rất lâu, còn tìm rất nhiều kẹo trái cây cho nàng.


Hiện tại nàng cũng chỉ làm việc giống như hắn đã làm thôi, không đáng gì.

Hạ nhân ở ngoài cửa nói: “Chung thúc, Thái y sắp đến xem bệnh cho công tử rồi, thúc xem…” Chung Nghị đáp một tiếng, hỏi thăm mà nhìn về phía Khởi La.

Dù sao thân phận bây giờ của Khởi La cũng đã khác, bị người trong cung nhìn thấy cũng không tốt.

Khởi La đứng lên: “Ta đi đến phòng bên cạnh ngồi một lúc, chờ Thái y đi rồi lại tới.

Ông cẩn thận nghe xem Thái y nói gì rồi nói lại cho ta biết.”
Chung Nghị luôn miệng thưa vâng, Khởi La đi ra ngoài, không phát hiện ra chiếc khăn tay nàng quên lấy đi đã rơi bên gối.

Triều Tịch dâng trà và bánh cho Khởi La và Tào Tình Tình, trong lòng Tào Tình Tình khó chịu, vừa rồi cũng không đi vào.

“Muội cũng nhìn thấy rồi chứ? Ta không lừa muội, huynh ấy thật sự bị thương rất nặng, vết đao ở ngực là do cản thay cho Lục Hoàng tử.

Cha ta nói vì để ổn định lòng người mà Hoàng thượng nói với bên ngoài là huynh ấy đang tĩnh dưỡng, thật ra vết thương đó rất nguy hiểm.” Tào Tình Tình thở dài.

“Cha tỷ có nói là ai làm không?” Khởi La không nhớ rõ kiếp trước có Hoàng tử gặp chuyện lớn như vậy, nếu như có thì trong dân gian nhất định đều truyền tin khắp rồi.

Tào Tình Tình hạ giọng nói: “Việc này còn phải nói sao? Tám phần là người bên phía Thái tử làm rồi.

Bây giờ hai bên đấu đá kịch liệt, còn lôi kéo các Hoàng tử về phe mình.

Vị kia nhà muội là trọng điểm mà thế lực các bên đều muốn tranh cướp đấy.”
“Cái gì nhà ta…” Khởi La khẽ quát nói.

“Việc này có gì mà ngượng ngùng? Toàn bộ kinh thành có ai không biết, sính lễ hắn đưa cho muội là phần độc nhất trên đời này rồi.

Nếu không phải coi trọng muội thì ai lại chuẩn bị sính lễ dày như vậy để cưới một nàng dâu chứ? Cưới mười người cũng đủ đấy.”
Khởi La không nghĩ tới sính lễ Lâm Huân đưa lại truyền khắp thế gia trong kinh thành, chẳng trách Chu Thành Bích và Chu Huệ Lan đều không cho nàng sắc mặt tốt.

Uống trà một lúc, Chung Nghị cao hứng chạy tới, quỳ “Phịch” một cái.

Ông ấy vui vẻ nói: “Thật sự là kỳ tích! Vừa rồi Thái y vừa thi châm là công tử đã tỉnh lại, lần này đã ăn được một chén cháo nhỏ.

Biểu tiểu thư và Tô phu nhân có muốn đi qua xem sao không?”
Ông ấy vừa dứt lời là Tào Tình Tình đã nhảy dựng lên rồi xông ra ngoài.

Lục Vân Chiêu dựa vào gối mềm, hít thở còn có chút tốn sức, bàn tay hắn nắm chặt chiếc khăn kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Nàng đang ở đây, hắn biết.

Lục Tiêu ở trong ngực hắn, ôm hắn khóc lớn không ngừng, Triêu Tịch và Mộ Vũ quỳ trên mặt đất, cũng không ngừng lau nước mắt, không dám phát ra tiếng.

Bọn họ cho rằng hắn sẽ không tỉnh lại nhanh như thế, dù sao thì hôm qua tình hình vẫn rất tệ.

Chẳng lẽ thật sự là vì biểu tiểu thư tới?

Tào Tình Tình bước nhanh đi vào, cách một khoảng nhìn người trên giường, vui đến phát khóc: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!”
Khởi La đi vào cuối cùng, nàng đứng bên cạnh Tào Tình Tình, cố gắng cười với Lục Vân Chiêu.

Trong cả phòng này, nàng vốn nên là người có tư cách quan tâm hắn nhất, là người nên ở bên cạnh hắn khi hắn chật vật.

Bây giờ lại chỉ có thể làm người đứng xem, cùng hắn nhìn nhau.

Giữa bọn họ dù sao cũng đã có mười năm, đó là tình cảm mà không gì có thể thay thế được.

Lục Vân Chiêu động đậy, Lục Tiêu vội vàng ngồi dậy: “Ca ca, huynh muốn gì?”
Lục Vân Chiêu nói chuyện còn rất tốn sức, ánh mắt vẫn luôn nhìn Khởi La.

Lục Tiêu thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, cắn môi rồi vẫn ngoan ngoãn tránh qua một bên.

Tào Tình Tình đẩy Khởi La, Khởi La đành phải đi đến bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Biểu ca, đỡ hơn chút nào chưa?”
Lục Vân Chiêu gật đầu, giọng nói khàn khàn lại hơi run, sợ người trước mắt chỉ là cái bóng trong giấc mộng: “Ngồi.”
Tào Tình Tình ra hiệu cho những người khác, mọi người đều lui ra ngoài.

Khởi La nhìn thấy bờ môi Lục Vân Chiêu khô nứt, muốn đi rót nước cho hắn, Lục Vân Chiêu lại chỉ giữ cổ tay nàng: “Khởi La, muội, sống… có tốt không?”
Khởi La không nhịn được nữa mà trào nước mắt, rơi lạch tạch xuống mu bàn tay của Lục Vân Chiêu.

Trong lòng Lục Vân Chiêu như bị phỏng, hắn cố hết sức đưa tay đỡ bả vai Khởi La: “Có phải… hắn… bắt nạt muội không?”
Khởi La vội vàng lắc đầu, lại không ngăn được nước mắt: “Chính huynh đã thế này rồi, còn quan tâm ta sống có tốt hay không làm gì! Huynh nên trách ta nhẫn tâm không đến thăm huynh, huynh nên trách ta không biết chuyện huynh bị từ chối ngoài cửa, huynh nên trách ta không biết huynh bị thương thế này…” Nàng còn chưa nói hết lời, Lục Vân Chiêu đã ôm nàng vào ngực, dùng ngón tay lau đi nước mắt cho nàng: “Ta đều biết cả, không trách muội.

Không khóc.”
Khởi La lại khóc dữ hơn.

Thà rằng hắn mắng nàng, thà rằng hắn trách nàng cũng tốt hơn như bây giờ, giống như một thanh đao treo trong lòng nàng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.

Nói chuyện một lúc, Lục Vân Chiêu không còn sức nữa, mí mắt trực tiếp cụp xuống nhưng hắn vẫn kiên cường lấy lại tinh thần.

Khởi La đỡ hắn nằm xuống, hắn lại không chịu nhắm mắt.

Nàng nói: “Ta ở cùng huynh thêm một lúc, chờ huynh ngủ rồi ta lại đi.” Lục Vân Chiêu mỉm cười, tựa như đứa trẻ có được viên kẹo.

Hắn muốn nàng đừng đi nhưng biết rõ tuyệt đối không có khả năng này.

Người bị bệnh luôn yếu ớt hơn bình thường nhiều.

Bất kể như thế nào thì nàng cũng tới rồi.

Đợi đến khi hắn hít thở đều đều, tựa như đã ngủ rồi, Khởi La mới rón rén đứng dậy, đắp chăn mền cho hắn.

Nàng lại nghiêng người nhìn hắn hồi lâu, thở dài rồi mới đi ra ngoài.

Nơi khóe mắt nhắm chặt của người trên giường rơi xuống hai hàng nước mắt..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.